Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 570: Bảo vật trấn ma - Tiểu Tịch Tịch



Lúc này Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn sững sờ, cô ta nghĩ dù người bên tập đoàn Lục thị có tới cùng lắm cũng chỉ là vị trợ lí kia là cùng.

Nếu không vì đây là xe của Lục Đình Kiêu thì ngay đến trợ lí của Lục Đình Kiêu cô ta kì thực cũng không dám nghĩ tới. Dù sao Trình Phong cũng là một trong những tâm phúc mà Lục Đình Kiêu tín nhiệm nhất, địa vị của anh ta trong công ty cũng rất cao, những chuyện bình thường hàng ngày cũng không cần anh đích thân ra mặt, chỉ cần phái người tới là được.

Thế nên cô ta không thể nghĩ tới việc em trai ruột của Lục Đình Kiêu sẽ đích thân tới tận cửa thế này!

Thấy Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc đang nhìn về phía mình đầy vẻ tán thưởng, Ninh Tuyết Lạc phập phồng khoang ngực, cảm thấy thỏa mãn vì vinh dự trước nay chưa từng có, cô ta kích động đi về phía Lục Cảnh Lễ: "Nhị thiếu..."

Ninh Diệu Hoa cũng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, bỏ luôn dáng vẻ chủ tịch công cung kính tiến về phía Lục Cảnh Lễ: "Lục nhị công tử từ xa tới, không thể tiếp đón từ xa..."

Ninh Diệu Hoa nói được một nửa, tay còn đang lở lửng giữa trời.

Lục Cảnh Lễ như không nhìn thấy ba người họ, đi thẳng qua chạy về phía sau lưng họ, gương mặt đẹp trai rưng rưng muốn khóc: "Chị..."

Vừa nói được một chữ thì thấy thần sắc Ninh Tịch lạnh xuống, ánh mắt như những con dao nhỏ vèo vèo vèo bắn tới khiến Lục Cảnh Lễ sợ đến nỗi nghẹn lại.

Anh lập tức rụt cổ lại, tỏ ra ấm ức, yếu ớt nói: "Tiểu Tịch Tịch, cuối cùng cô cũng ra rồi, tôi đợi cô đợi đến nỗi cái bụng giấy này đói muốn chết, mau mau mau lên xe đi. Sao cô lại để ông chủ đợi lâu vậy chứ, có phải cô không muốn làm việc nữa đúng không!"

Lục Cảnh Lễ vội vàng muốn lên xe, tuy sự thân thiết này thật sự khiến cậu ta mất hết cả uy nghiêm.

Ninh Tịch hết hồn thở phào một hơi, cái tên khốn không biết giữ mồm giữ miệng này, suýt nữa làm cô mắc bệnh tim luôn, ở đâu cũng gọi linh tinh được!

Nhưng ai bảo tên ngốc này là cấp trên của cô, đánh không đánh được, chửi cũng không xong.

Lục Cảnh Lễ không hề để ý, hề hề cười tiến tới: "Có phải ông chủ đích thân đến đón nên khiến cô hết hồn rồi không! Không sao không sao, dù sao cũng thuận đường, mau lên xe đi! Mau lên!"

Đang nói, Lục Cảnh Lễ phảng phất thấy hai tầm mắt sắc bén đang đâm vào linh hồn cậu ta thúc giục, thế nên nói xong cậu ta nhanh như cướp kéo Ninh Tịch, nhét cô vào xe, đóng sầm cửa lại, làm liền một mạch.

Tốt lắm! Xong rồi! Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Cuối cùng cũng nhét được "bảo vật trấn ma" vào xe rồi!

Mặc kệ ba người phía sau trố mắt ngoác mồm thế nào, Lục Cảnh Lễ chỉnh lại cổ áo, mở cửa ghế lái, đạp chân ga phóng xe đi...

Phía sau, vẻ kích động trên mặt Ninh Diệu Hoa, Trang Linh Ngọc và Ninh Tuyết Lạc thậm chí còn chưa tan đi, ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe rời khỏi mà không thể tin nổi.

Người mà bọn họ luân phiên chạy tới mời xuống cả nửa ngày cũng không chịu xuống...

Cư nhiên... cư nhiên là đến để đón Ninh Tịch?

Sao... sao có thể như vậy được!

Hơn nữa, vừa xong lời của Lục Cảnh Lễ tuy nghe giống như trách cứ, nhưng giọng điệu đó rõ ràng là rất thân thiết, là ngữ khí đùa cợt giữa bạn bè với nhau, có thể thấy quan hệ giữa hai người rất tốt.

Trang Linh Ngọc chính là người có sắc mặt khó coi nhất ở đây, vừa xong bà ta còn trách mắng Ninh Tịch, nói cô không sống ở ngoài được nên muốn về công ty kiếm chác, không ngờ cô lại kết bạn được với nhân vật lớn như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.