Bên ngoài phòng đọc kinh, Lục Cảnh Lễ vừa mới ghé vào cạnh cửa sổ liếc trộm vào đã thấy một màn kinh hoàng như vậy.
Chị dâu đè lên Tịch Thế Khanh... đè lên... đè lên...
Trong phút chốc, ba hồn bảy vía Lục Cảnh Lễ bay sạch!
Trời ạ!!!!!!!!!
Anh vừa mới nói có chuyện gì sẽ báo cho anh Hai đấy, thế này... này... thế này thì phải báo cáo kiểu gì!
Đây là giết người!
Làm thế nào? Làm thế nào? Làm thế nào? Bây giờ anh phải xông vào cản lại sao?
Tịch Thế Khanh thanh tâm quả dục phối thêm Ninh Tinh hoang dại khó kiềm chế. Cao tăng với yêu quái chính là tổ hợp kinh điển! Sao đột nhiên Cảnh Lễ lại thấy hai người kia xứng đôi một cách quỷ dị như vậy chứ?
Chết rồi chết rồi! Nếu như bị anh Hai biết anh có loại suy nghĩ này thì chắc chắn chết không có chỗ chôn!
Ninh Tịch đè Tịch Thế Khanh vẫn chưa là gì, cô dùng ngón tay ấm áp mềm mại lướt qua mi tâm của Tịch Thế Khanh, kéo đến môi, hơn nữa còn dần dần sát gần lại...
Giờ phút này, Tịch Thế Khanh giống như một hồ nước đọng gặp phải bão táp, toàn thân căng thẳng như một cây cung được kéo căng hết sức, ngón tay thon dài siết chặt, hô hấp cũng hoàn toàn rối loạn. Mắt thấy đôi môi Ninh Tịch sắp chạm vào thì Thế Khanh giật mình, hai mắt nhắm chặt lại, hơi nghiêng đầu, lỗ tai đỏ như muốn nhỏ máu...
Nhưng mà ngay tại lúc tâm thần chấn động thì bên tai nghe được một giọng nói lạnh lùng băng giá: "Trần duyên chưa đứt! Lục căn không tịnh! Tịch Thế Khanh, anh thì xuất gia cái gì? Cái gì mà quy y cửa Phật? Không sợ ô nhục thánh địa Phật môn sao?"
Vừa dứt lời, cả người căng thẳng của Tịch Thế Khanh lập tức lạnh xuống, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ngoài cửa sổ, đôi mắt Lục Cảnh Lễ sáng lấp lánh. Chị dâu đẹp trai chết đi được! Thật là không thể ngờ tình huống sẽ chuyển biến thế này! May mà anh không xúc động mà vọt vào nếu không thì hỏng cả kế hoạch của chị dâu...
Tịch Thế Khanh há miệng muốn nói cái gì nhưng chẳng thể thốt ra nổi một chữ.
Cho dù là lúc cùng bàn luận Phật pháp với Huyền Tịnh đại sư anh cũng chưa từng thua... nhưng bây giờ anh lại á khẩu không trả lời được.
Bởi vì không khống chế được lòng mình, không khống chế được tình cảm của mình, không khống chế được dục vọng...
Thấy Tịch Thế Khanh không nói lời nào, Ninh Tịch híp hai mắt lại: "Làm sao? Vẫn không chịu thừa nhận? Muốn tôi tiếp tục sao?"
"Không... không cần..." Trong đôi mắt Tịch Thế Khanh thoáng qua vẻ kinh hoàng, vẻ mặt khổ sở nói: "Cô nói đúng, quả thật tôi... đúng là... lục căn không tịnh..."
Ninh Tịch lúc này mới đứng dậy, sau đó đưa tay về phía Tịch Thế Khanh rồi kéo anh ta lên.
Mặc dù biết chiêu này có chút tàn nhẫn nhưng đối với tình hình của Tịch Thế Khanh lúc này thì chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
Vào giờ phút này, trên mặt Tịch Thế Khanh đã không còn vẻ tĩnh lặng như nước, anh hoàn toàn không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào.
Tất cả mọi người đều không hiểu, thậm chí cả Ninh Tịch cũng không hiểu tại sao anh phải quyết định như thế.
Đợi suốt năm năm đột nhiên có một cơ hội bày ra trước mặt mình, còn chưa kịp lĩnh hội đã lập tức tan thành bọt biển.
Nếu chưa bao giờ hy vọng có lẽ anh sẽ không thất vọng đến vậy.
Đến tận bây giờ mỗi lần nhớ lại cái cảnh tượng hai người ôm hôn nhau, trái tim Tịch Thế Khanh lại đau như xé ra vậy.
Khi đó anh đã nhớ ra, người đàn ông này là Tổng tài của tập đoàn Lục thị - Lục Đình Kiêu.
Mặc dù mới chỉ gặp qua một lần lúc Bảo Ngọc Hiên khánh thành nhưng anh sẽ không nhận sai.
Nếu như là bất kì một ai khác thì có lẽ Thế Khanh còn có cơ hội cạnh tranh nhưng đây là Lục Đình Kiêu, là Lục Đình Kiêu...
Trận chiến này còn chưa bắt đầu cũng đã định sẵn anh là kẻ thất bại.