Cuối cùng, trong con mắt mòn mỏi của mọi người, Hàn Mạt Mạt hớp ta hớp tớp chạy lên đài như một chú thỏ con, vì quá khẩn trương lên lúc lên đài còn suýt nữa thì ngã.
Bi kịch nhất chính là trang phục hôm nay của Hàn Mạt Mạt…
Một chiết váy bồng theo phong cách Lolita, đứng trên đài trông như một cô búp bê vậy.
"Hết hồn! Cái quỷ gì thế này? Nhà thiết kế của Niết Bàn lại là một tiểu loli ư? Việc này có khoa học không thế!"
"Phong cách bá đạo như thế, cho dù không phải là nam thì cũng phải là một ngự tỷ chứ! Cô bé này đã trưởng thành chưa thế?"
...
"Hửm, cô là… X?" Ngay cả người dẫn chương trình cũng tỏ ra kinh ngạc.
Khúc Quan Dương chau mày, lập tức sờ cằm nói: "Cô là người đến lĩnh thưởng hộ à?"
Dù sao thì ở trong nghề nhiều năm thế rồi nên cũng có chút trực giác, trực giác nói cho ông biết đây không phải là nhà thiết kế của Niết Bàn.
Hàn Mạt Mạt lập tức gật đầu liên tục, lễ phép cúi chào mọi người, mở miệng nói: "Chư vị khách quý, các vị ban giám khảo, thật xin lỗi, vì X bị bệnh không thể tự mình đến lĩnh thưởng được, tôi là trợ lí của anh ấy nên đến đây nhận thay cho anh ấy!"
Thì ra là thế...
Mọi người nhẹ nhõm thở phào, đồng thời lại càng thêm tò mò về nhân vật X này!
Cuối cùng trận đấu cũng đã kết thúc.
Hàn Mạt Mạt dè dặt ôm chiếc cúp, thừa dịp các phóng viên không để ý thì lập tức chuồn êm.
Vì vậy, người được chú ý nhất lại là Đới Uy và Ninh Tuyết Lạc.
"Cô Ninh, History lần này thất bại, cô có muốn nói gì hay không?"
"Khúc Quan Dương nói những lời kia có phải là đang lên án các cô ỷ thế đè người, ép Kim Đỉnh thay đổi kết quả trận đấu hay không?"
"Anh Đới, phong cách sở trường bị bại dưới tay người mới, anh có cảm tưởng gì không?"
...
Sắc mặt Đới Uy vô cùng khó coi, trả lời không được mà không trả lời cũng không xong.
Từ lúc có kết quả, điện thoại của Ninh Tuyết Lạc vẫn reo không ngừng, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, bọn họ đã mất mấy đơn hàng lớn, tổn thất hơn trăm vạn.
Có điều việc này còn chưa phải là đáng sợ nhất, Studio Tắc Linh không rõ thực lực kia rất có thể sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ.
Đới Uy nhìn sắc mặt Ninh Tuyết Lạc đã biết là không ổn: "Bà chủ, dù sao cũng chỉ là một giải thưởng trong nước mà thôi, chẳng có gì đáng kể cả!"
"Chẳng có gì đáng kể à? Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà History đã tổn thất hơn 500 vạn đấy!"
Quan trọng nhất là cô ta biết giấu mặt vào đâu đây? Tất cả mọi người đều nói cô ta có mắt nhìn nhặt được báu vật, bây giờ thì hay rồi, giải thưởng không đến tay còn chưa nói, đã vậy lại còn bị mang tiếng ác là có ý đồ thao túng kết quả trận đấu!
Đới Uy nghe vậy thì chửi thầm, 500 vạn thì sao, cũng không nghĩ xem lúc trước ông đây đã kiếm cho cô bao nhiêu tiền!
Nhưng nếu đã đứng dưới mái hiên nhà người ta rồi thì chỉ có nước ăn nói khép nép thôi: "Cô Ninh, xin cô hãy tin tôi, ảnh hưởng này chỉ là tạm thời, tuy tôi và tên kia có cùng phong cách nhưng chúng ta đã sớm chiếm lĩnh thị trường rồi, cho nên bây giờ tên đó cũng chẳng cướp được bao nhiêu khách đâu!"