Lục Đình Kiêu ngồi cạnh giường nắm chặt tay Ninh Tịch, các bác sĩ đang bận rộn lấy máu của Ninh Tịch để xét nghiệm toàn thân cho cô, tránh để cô mắc phải bệnh khác hay bị tiêm phải thuốc gì.
Lông mày Lục Đình Kiêu từ đầu đến cuối đều cau chặt, không hề thả lỏng tinh thần.
"Ngài Lục, xin ngài hãy đợi một chút, nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm."
"Cô ấy sốt cao quá."
"Vì vết thương bị nhiễm trùng, đây là hiện tượng thường thấy. Cũng may Lục phu nhân đã tự mình xử lí qua vết thương nếu không để viên đạn trong cơ thể quá lâu chiếc chân này cũng không thể giữ lại được."
Lúc này, sắc mặt Lục Đình Kiêu trở nên u ám.
Bàn tay nắm chặt lấy tay Ninh Tịch càng siết chặt hơn, chỉ ra ngoài có một ngày ngắn ngủi mà lại thành ra thế này, sao anh có thể không đau lòng được!
Hai tiếng sau, rốt cuộc cũng có kết quả kiểm tra.
"Ngài Lục, có kết quả rồi, cơ thể Lục phu nhân đều bình thường, ngoài vết thương bị trúng đạn trên chân ra những chỗ khác không có vấn đề gì cả."
Nghe thấy kết quả, không chỉ Lục Đình Kiêu mà NaKa cũng thở phào, ông ta lập tức dặn dò mọi người phải chăm sóc cô cẩn thận, sau đó sắp xếp cho hai người căn phòng tốt nhất.
Vì tưởng Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch là vợ chồng thật nên đương nhiên ông ta xếp cho hai người một phòng.
...
Lần này Ninh Tịch bị thương nặng, ngủ nguyên một ngày một đêm mà vẫn không tỉnh dậy, có điều may mà cũng đã hạ sốt.
Lão Bộ trưởng muốn lấy lòng Lục Đình Kiêu, cố tình mở một bữa tiệc mời không ít quan chức cấp cao và các trùm làm ăn lớn trong nước tới.
Trong bữa tiệc, ai cũng tỏ ra thân thiết khen tặng Lục Đình Kiêu.
"May mà lần này Lục phu nhân không có chuyện gì, nếu không chúng tôi thật sự khó tránh khỏi tội lỗi!"
"Đúng vậy đấy! Lục phu nhân quả là có quý nhân phù trợ!"
...
Chuyện Ninh Tịch là vợ anh, Lục Đình Kiêu từ đầu tới cuối không hề giải thích.
Trong chuyện này, sự khác nhau giữa vợ và tình nhân là rất lớn, chỉ một phụ nữ bình thường mà muốn để cả nước X điều động lực lượng quân đội, hiển nhiên là không thể nào, nên lúc đầu anh mới nói thẳng luôn Ninh Tịch là vợ anh.
Những người này cũng không thể thật sự đi tra xem rốt cuộc anh đã kết hôn hay chưa.
Tuy Lục Đình Kiêu đã sớm quen với những bữa tiệc kiểu này nhưng lúc này rõ ràng là anh không hề để tâm tới.
Tâm trí anh lúc này đều đang hướng hết về người con gái còn chưa tỉnh lại kia.
Cũng không biết sau khi cô tỉnh dậy phát hiện mình đang ở chỗ lạ liệu có sợ không, không biết có chỗ nào thấy khó chịu không...
Mọi người vẫn đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ, Lục Đình Kiêu một tay chống đầu, tay còn lại bưng rượu, ngón tay gõ gõ lên chiếc ly thủy tinh theo tiết tấu.
Tư thế này, rõ ràng là bắt đầu mất kiên nhẫn muốn chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng có người chạy vào phòng tiệc...
Nói chính xác thì là có một người bỗng nhảy vào...
Chỉ thấy Ninh Tịch một chân đứng đó, mặc một chiếc váy ngủ trắng rộng, mái tóc dài lộn xộn xõa xuống bên vai, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, vẻ mặt hoảng hốt giống như vừa trải qua chuyện gì cực kì đáng sợ...
Mãi tới khi ánh mắt cô xuyên qua chiếc bàn dài nhìn thấy người đàn ông đang bưng ly rượu ở tận đầu bên kia, cô mới thoáng thấy yên ổn.
Cô nằm mơ, mơ một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, cô mơ thấy Lục Đình Kiêu vì cứu cô mà bị chết trong lửa đạn...
"Bos..."
Sau khi thấy Lục Đình Kiêu vẫn đang yên ổn ngồi đó, Ninh Tịch mới yên tâm trở lại, đến tận lúc này cô mới phát hiện thấy xung quanh có những người khác nữa.
Ai ngồi đây cũng áo mũ chỉnh tề... vừa nhìn đã biết toàn là người có thân phận hoàng thân quốc thích...
Đầu Ninh Tịch đang trong cơn mê man bỗng tỉnh táo lại, suýt nữa buột miệng gọi "Boss", sau đó vội sửa thành: "Ông xã..."