Thấy Lục Đình Kiêu vẫn đứng yên ở cửa, cô vươn tay ra kéo anh vào: "Em còn có thể ăn anh được nữa đấy?"
Trên mặt Lục Đình Kiêu hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Anh đâu có sợ cô, anh đang sợ chính mình thôi.
"Em đang làm gì thế?"
Thấy cô muộn thế rồi vẫn chưa ngủ, trên giường còn bật laptop, Lục Đình Kiêu không khỏi nhíu mày.
Ninh Tịch gãi đầu, đi tới bên giường ngồi xuống, lại ôm laptop lên: "Xảy ra chút chuyện nhưng cũng không quá đáng lo."
Lục Đình Kiêu hơi thay đổi sắc mặt, anh sải bước đi tới.
Nhìn qua đại khái anh cũng hiểu rõ được tình hình, sau đó liền rút điện thoại ra.
Ninh Tịch kịp thời phát hiện, cô nhanh tay đè tay anh lại: "Anh làm gì thế?"
"Gọi điện cho Hồ Hồng Đạt."
Ninh Tịch giật giật khóe miệng: "Dùng dao mổ trâu giết gà à! Không đúng, của anh phải là Thanh Long Yển Nguyệt Đao mới đúng! Chị Chi Chi đã chuẩn bị sáng mai đích thân tới công ty Hồng Đạt một chuyến rồi!"
Ninh Tịch nói xong, sắc mặt hơi trầm xuống, cô cảm thấy có những chuyện buộc phải bàn bạc với Lục Đình Kiêu.
Nghe thấy lời này của cô, Lục Đình Kiêu bỗng thấy căng thẳng lạ thường, anh lập tức đứng thẳng lưng, "Được."
Nhìn phản ứng của Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch tỏ ra khó hiểu.
Anh ấy hồi hộp như vậy làm gì? Trông mặt cứ như cô sắp làm ra chuyện gì bội tình bạc nghĩa lắm vậy...
Ninh Tịch đắn đo suy nghĩ, sau đó mới mở lời: "Anh cũng biết đấy, chị Chi Chi ngay từ đầu đã đưa ra ba điều kiện, hiện tại em không thể yêu đương, kết quả, em lại gây án thế này..."
Ninh Tịch thở dài, cô sờ lên gương mặt đẹp trai của Lục Đình Kiêu: "Mỹ nhân à, vì anh em có thể không màng tất cả!"
Lục Đình Kiêu tóm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang làm loạn của cô, không khỏi bật cười: "Thế nên?"
Ninh Tịch nói câu đó ra xong xấu hổ không biết nói gì nữa: "Thế nên, chuyện của hai chúng ta phải giữ bí mật!"
"Thế thôi hả?"
"Chính thế đấy, không anh tưởng em muốn nói gì nữa?"
Ninh Tịch cũng biết như vậy quả thật có hơi bất công với Lục Đình Kiêu nên cô lại cẩn thận dỗ dành: "Em biết như thế có hơi tủi cho anh nhưng đây là công việc của em, em cũng bất đắc dĩ lắm!"
"Yên tâm, anh sẽ phối hợp cũng sẽ không can thiệp hay nhúng mũi vào công việc của em."
Ninh Tịch cảm động rưng rưng nước mắt: "Hu hu hu, Boss à, anh thật tốt..."
Còn chưa nói hết, Lục Đình Kiêu lại bồi thêm một câu: "Nhưng anh cũng có yêu cầu."
"Anh nói anh nói, chỉ cần em có thể làm là được!" Ninh Tịch vội nói.
"Nếu em có chuyện gì không thể giải quyết được, dù cho em có phản đối anh cũng vẫn sẽ nhúng tay vào, anh là ông chủ của em nhưng cũng là người đàn ông của em, anh không thể nhìn cô gái của mình bị ức hiếp mà ngồi yên mặc kệ được."
Nói đến đây, ánh mắt Lục Đình Kiêu lạnh xuống: "Anh biết em có cách đặc thù của em để giải quyết vấn đề nhưng từ nay về sau anh không cho phép em dùng cách đó nữa. Thế giới này có quy tắc riêng của nó. Hiểu không?"
Ninh Tịch hiểu, Lục Đình Kiêu đang chỉ việc lần trước cô cầm súng đi bức cung tên chuyên viên đạo cụ kia.
Chuyện đó đúng là do cô quá kích động, nếu khi ấy không có Lục Đình Kiêu thu dọn tàn cục, tên đó mà công khai việc cô cầm súng uy hiếp hắn, vậy hậu quả...
Khi mới về nước, cô đã thề sẽ rũ sạch tất cả quan hệ trong quá khứ, nhưng...
Thật ra, khi một người sống trong một thế giới cứ động tí là lấy việc đánh giết ra để giải quyết vấn đề quá lâu, sau khi trở về với thế giới bình thường quả thực sẽ có một khoảng thời gian dài không thể thích ứng được.
Lục Đình Kiêu nói không sai, thế giới này cũng có quy tắc riêng của nó.
Ninh Tịch liền tỏ ra ngoan ngoãn: "Biết rồi thưa Boss! Nếu bị bức quá em lại đi ôm đùi anh là được chứ gì!"