"Quào~ Anh ~ Anh quản vợ anh đi nhé ~ Họ Tần kia tặng vợ anh một người, một người, một người kìa ~"
Ninh Tịch đạp một cái: "Là phụ nữ!!!"
"Ờ, là tặng vợ anh một người phụ nữ, một người phụ nữ, một người phụ nữ ~"
Ninh Tịch không nhịn được nữa nói: "Là tặng tôi quân át chủ bài trong phòng marketing của cổ, để giúp tôi phụ trách phần marketing và tiêu thụ! Hơn nữa giới tính là nữ!"
Lục Cảnh Lễ khinh bỉ xì một cái: "Đàn ông hay đàn bà với cô mà nói gì có gì khác nhau không?"
Ninh Tịch căm hận trừng mắt với anh ta, sau đó lại gắp một miếng thịt kho tàu thơm mềm chạy tới trước mặt Lục Đình Kiêu đang xử lí giấy tờ trong phòng khách: "A~~~~"
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô, há miệng.
Thịt kho tàu hầm vừa cho vào miệng đã tan ra, hơn nữa còn rất ngon, không biết cô làm thế nào mà ăn không thấy ngấy chút nào.
Lục Đình Kiêu từ trước tới giờ chưa từng quá thích ăn một món gì, nhưng sau khi anh ăn món do cô nấu xong, bắt đầu hiểu tại sao Lục Cảnh Lễ lại thích đồ ăn ngon đến thế.
Ninh Tịch đút xong, lập tức phát lời thề son sắt bên tai Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân, anh đừng nghe anh ấy nói linh tinh, phụ nữ hay đàn ông với em mà nói quả thật chẳng khác gì nhau vì đối với em mà nói... thế giới này chỉ có hai giới tính, một loại là người khác.... còn một loại là anh thôi!"
Lục Cảnh Lễ đang vờ gập người xuống nôn mửa: "Ọe... Cô đừng có nói ngon nói ngọt, anh tôi không dễ lừa thế đâu!"
Lục Đình Kiêu: "Ừm."
Lục Cảnh Lễ: "..."
Lục Đình Kiêu dặn, "Nếu người này là do Tần Sênh Nguyệt trực tiếp điều tới cho em, vậy em chú ý quan sát, khía cạnh marketing không phải trò đùa. Có điều, nếu đây thật sự là át chủ bài dưới tay Tần Sênh Nguyệt, vậy chắc cũng không có vấn đề gì. Sau, em đưa một bản sơ yếu lí lịch của cô ta cho anh, anh sẽ xem giúp em."
Ninh Tịch gật đầu lia lịa, "Được được, cảm ơn tình yêu nạ~"
Lục Cảnh Lễ: "..."
Thế méo nào cuối cùng lại thành ăn "đồ ăn cho chó" thế này? Anh ta vẫn còn đang muốn giữ dạ dày để ăn một bữa thật ngon đấy nhé!
"Đệch... Tiểu Bảo... buông xôi sườn của chú xuống ngay." Vừa sểnh ra một cái đã thấy món xôi sườn mình thích nhất bị Tiểu Bảo chén sạch một nửa, Lục Cảnh Lễ đau lòng như cắt, nước mắt đầm đìa.
Tiểu Bảo chớp mắt, không chút do dự nuốt ực thêm một miếng nữa.
"A, đau lòng quá..." Lục Cảnh Lễ đang định thề sống thề chết bảo vệ cho món sườn của mình, đúng lúc đó bỗng có một cái đầu vàng chói lòa thò từ cửa vào.
Giang Mục Dã vừa về đến nhà, kết quả đi được nửa đường thì bị mùi thức ăn thơm phức câu tới đây: "Đệch! Các người làm gì thế? Sắp bái bai nhau à? Có phải là tết đâu sao mà ăn uống linh đình thế này?"
Giang Mục Dã vừa nói vừa tháo chiếc khẩu trang đen trên mặt xuống, không thèm dùng đũa, lấy tay nhón luôn một con tôm rang muối.
Nếm một cái liền biết là Ninh Tịch làm.
Mắt Giang Mục Dã sáng lên: "Cậu, cho cháu ăn chực với nhé?"
"Không được!" Lục Cảnh Lễ sắp suy sụp đến nơi rồi: "Sao lại có thêm một thằng nữa tới tranh đồ ăn thế này! Những thứ này là của tôi, của tôi đấy! Tôi phải dùng máu, mồ hôi và nhan sắc để đổi lấy tất cả những thứ này đấy!"
"Hả? Nhan sắc?"
"Đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ, cháu muốn ăn chực thật à? Sẽ bị nhồi "thức ăn cho chó" đấy!" Lục Cảnh Lễ dùng đòn sát thủ.
Giang Mục Dã liếc hai người đang ngồi trên sofa, sau đó đặt mông xuống: "Cùng lắm cháu nhắm mắt ăn là được chứ gì!"
Sống bao năm, cậu ta cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi, có những chuyện không thể tránh cả đời được.
Lục Cảnh Lễ: "..."
Lúc ăn cơm, trên bàn phải đúng gọi là càn quét mặt trận.
Ninh Tịch còn lo mình làm nhiều quá, kết quả thấy bộ dạng hùng hục của Giang Mục Dã và Lục Cảnh Lễ... cô không thấy lo nữa…