Dù sao cậu ta đối với Kỷ Phi Tuyết có cảm tình đã lâu như vậy…
Cậu ta là người thứ nhất biết rõ Kỷ Phi Tuyết là nữ nhân đấy, hơn nữa một mực trợ giúp cô che giấu, lấy thân phận bằng hữu yên lặng ở sau lưng che chở cô, trơ mắt nhìn cô yêu Ty Hạ…
Giờ phút này, Lâm Ngộ cách Kỷ Phi Tuyết đã chỉ còn có hô hấp. Nhìn khoảng cách này, mắt đã thấy một giây sau sẽ phải hôn lên rồi!
“Móa! Kịch bản không phải nói không có hôn sao? Tiểu tử này muốn làm cái gì?” Giang Mục Dã rốt cuộc nhịn không được, xoát một cái đứng lên.
Cảm giác, cảm thấy trên người tên tiểu tử này có bầu không khí làm hắn rất khó chịu, xảy ra chuyện gì vậy?
Thẩm Miên tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, hạ giọng nói:
“Nhỏ giọng một chút! Đừng làm ảnh hưởng tới diễn xuất diễn viên nhà ta!”
“Diễn viên tốt nhà anh đều là tài năng ngầm được không nào!”…
Giang Mục Dã đang nói nhao nhao, Lâm Ngộ đột nhiên hơi hơi nhắm mắt lại, trong chốc lát, ngăn cách hết mọi tâm tình hỗn loạn, không khí mập mờ khẩn trường cũng đột nhiên biến mất.
Lâm Ngộ nhắm mắt lại, lập tức đứng lên, đem tấm chăn bị gió thổi sửa sang lại một cái, sau đó, ngồi xuống đối diện với Kỷ Phi Tuyết trên ghế mây.
Tiện tay cầm quyển sách đang bay tán loạn trong tay Kỷ Phi Tuyết, lặng lặng gấp lại, tựa như vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra, trên mặt thậm chí không chút gợn sóng.
Các nhân viên trong đoàn như từ một trận kiều diễm trong mộng tỉnh lại, trở về với thế giới thực.
Đồng thời, vừa rồi Kha Minh Vũ cũng biểu hiện ra đặc điểm lớn nhất của nhân vật Lâm Ngộ, cái kia chính là lòng dạ. Sao có thể thu liễm tâm tình nhanh như vậy…
Ngay tại thời điểm tất cả mọi bởi vì diễn xuất của Kha Minh mà chấn kinh, Ninh Tịch lúc này vẫn một mực nhắm mắt giả vờ ngủ nên cái gì cũng không biết, chẳng qua là từ hơi thở rất nhỏ mới phán đoán vừa có người đột nhiên nhích tới gần mình, sau đó lại đi ra.
Trước khi rời đi, cô còn nghe được bên tai một tiếng thở dài vô cùng nhẹ, thanh âm kia như có ma lực giống nhau, cho tới giờ khắc này vẫn quấn quanh bên tai cô, phảng phất nói chủ nhân nó đang kiềm chế lại thâm trầm cảm xúc.
Rốt cuộc, trong lòng thầm đếm thêm một ít thời gian, Ninh Tịch phán đoán có thể mở mắt rồi.
Một lát sau, Ninh Tịch thoáng giật giật thân thể, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy mấy lần, sau đó, chậm rãi mở ra…
Ninh Tịch mở mắt ra, liền nhìn thấy đối diện mình là nam nhân cầm trong tay một quyển sách, nghiêng đầu ngồi ở chỗ đó.
Nghe được động tĩnh cô tỉnh dậy, nam nhân có chút ngẩng đầu, trên mặt nguyên bản là một tầng băng mỏng ngăn cách thế giới trong nháy mắt phá vỡ, con mắt thâm sâu ôn nhu mà cưng chiều nhìn cô, “Tỉnh.”
Vừa mở to mắt đột nhiên nhìn thấy hình ảnh này, trái tim Ninh Tịch lập tức hơi hồi hộp một chút, sau đó, trực tiếp ngốc tại nơi đó, choáng tại chỗ.
Không sai, từ trước tới giờ là lần đầu tiên.
Ninh Tịch NG rồi!
Kỷ Ngữ Manh một mặt kinh ngạc, Thẩm Hãn Thần thần sắc lộ ra một tia khoái ý, Kỳ Phóng vẻ mặt tràn đầy ngu ngốc, hăn nghĩ NG sẽ là Kha Minh Vũ, làm sao lại biến thành Ninh Tịch?
Hiện trường kinh hãi nhất, không ai qua được Giang Mục Dã, sinh thời, hắn thế mà thấy được Ninh Tịch NG!???
Thẩm Miên cũng sửng sốt một chút mới phản ứng được, vội vàng hô một tiếng “Cắt”, có chút dở khóc dở cười nói, “Ninh Tịch a, cô làm sao lại ngây người? Vừa rồi sẽ không phải ngủ thiếp đi a?”
Ninh Tịch chợt lấy lại tinh thần, từ trên ghế mây bên trong bò dậy, nhịn không được nhịn lại Kha Minh Vũ một chút…
Mới trong nháy mắt đó, người này cho cô cảm giác, làm sao lại giống Đại Ma Vương như vậy?