Thế nên trong đầu Giang Mục Dã như có cái gì đó lóe lên, vô thức nghiêng đầu nhìn Kha Minh Vũ.
Sau đó, anh liền trông thấy Kha Minh Vũ làm một động tác khiến anh ta giật mình...
Cậu ta đưa tay miết mi tâm.
Đó là thói quen lúc cậu anh ta muốn áp chế cảm xúc.
Cùng là động tác nhưng những người khác nhau làm sẽ có cảm giác khác nhau, cơ mà Kha Minh Vũ lại làm không khác Lục Đình Kiêu là mấy, hơn nữa, hiện giờ Kha Minh Vũ cũng không phải là đang diễn!
Crmn!!!!!!!!!!!!!!
Chẳng lẽ Kha Minh Vũ thật là cậu dịch dung thành sao?
Trực giác của Ninh Tiểu Tịch hóa ra lại nhạy cảm đến thế?
Khuôn mặt Giang Mục Dã đầy vẻ sợ hãi, tính chạy qua "báo cáo" với Ninh Tịch, nhưng đúng lúc này, dường như đối phương phát hiện ra tầm mắt của anh. Trong đôi mắt bình thản của đối phương lập tức lóe lên vẻ lạnh lẽo, đóng băng cả người anh lại!
Đó là ánh mắt cảnh cáo!
Sống lưng Giang Mục Dã lập tức cứng ngắc, bản năng muốn sống khiến anh chàng lập tức giơ tay lên làm động tác kéo khóa trên miệng!
Cậu! Cậu! Cháu không thấy gì hết! Cháu sẽ không nói gì hết!!!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây... một lát sau, chắc hẳn người kia xác định được Giang Mục Dã sẽ không lắm miệng thì vẻ cảnh cáo đáng sợ kia mới lui dần đi, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Giang Mục Dã bị dọa đến nỗi sau lưng toát mồ hôi lạnh thẩm ướt cả một mảng áo!
Này này!
Quả thật là chỉ cần theo chân Ninh Tiểu Tịch, chuyện thần kì thế nào đều cũng có thể xảy ra!
Kích thích quá rồi đó!
Cùng lúc đó, trong phim trường, Ninh Tịch đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Trang Khả Nhi thì những người khác đều nhìn về phía hai người xì xào bán tán... không có bất kì ai biết chuyện Giang Mục Dã vừa thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
"Bà mẹ nó! Trang đại tiểu thư thế mà lại đến thăm "tên kia"! Thấy chưa thấy chưa! Thấy tiền bối cậu thế nào chưa! Anh ta còn không biết xấu hổ hơn tất cả chúng ta cộng lại đó! Tức chết tôi tức chết tôi! Sao Trang tiểu thư lại có quan hệ tốt với tên kia như thế? Chắc chắn là cô ấy bị cái lưỡi dẻo quẹo của tên đó lừa gạt rồi!"
Rõ ràng là ngự tỷ cao quý lạnh lùng, ấy thế mà trước mặt Ninh Tịch thì lại như em gái hiền lành nhà bên vậy, quá là phản khoa học!
Kỷ Ngữ Manh nhìn chằm chằm vào hai người kia, sau đó đạp Kỳ Phóng một cái. "Câm miệng! Tiền bối là nữ đó có nhớ không?"
Kỳ Phóng ha ha một tiếng: "Ahahah cậu còn biết là nữ cơ à? Là nữ thì cậu còn tức giận ghen ghét như vậy làm chi?"
Trong đoàn phim, Ninh Tịch là người đối xử với cô dịu dàng nhất và cũng là người thân thiết với cô nhất. Cô vẫn luôn cảm thấy mình là người đặc biệt nhất của Ninh Tịch, bây giờ đột nhiên lại có một cô gái cao quý hơn xuất hiện, đập tan ảo tưởng của cô, cô có thể vui vẻ được sao?
Sau khi Trang Khả Nhi tới, Ninh Tịch lập tức gác mọi chuyện khác sang một bên, kéo cô ngôi Xuông bên ghê.
"Mình xin lỗi Tiểu Tịch, mình vốn định qua Sớm một chút, nhưng lại phải trông em trai..." Trang Khả Nhi lộ vẻ bất đắc dĩ.
"Em trai cậu thế nào rồi?" Ninh Tịch hỏi.
"Tổi qua về là liền đi ngủ, hôm nay vẫn ở nguyên trong nhà, thoạt nhìn tâm tình có vẻ không tốt lắm, nhưng cũng an ổn hơn nhiều." Trang Khả Nhi trả lời.
Ông nội thì mắc bệnh tim nếu không cẩn thận rất dễ phác tác, ba thì lại nóng tính không khống chế được cơn giận, mà mẹ thì lai bân biu công tác Chuanh năm không ở nhà. Trang Khả Khi chỉ còn cách đẩy hết mọi việc trong tay đi toàn tâm toàn lực trông coi cậu em trai này. Trước khi đi đâu cũng phải dặn dò người giúp Việc trong nhà có chuyện gì cũng phải thông báo cho cô trước, không được phép báo cho ông nội, báo Xong lỡ lại xảy ra chuyện gì thì lúc đó không lường được hậu quả. Đến bây giờ nhớ lại chuyện hôm đó cô vẫn còn sợ hãi không thôi.