mùa sau của studio mình đó, chưa có mặt trên thị trường đâu, nếu cậu không chê thì cầm lấy mặc ở nhà nhé!"
N inh Tịch nói rồi lấy một bộ quần áo
"Woa... đẹp... đẹp quá!" Trang Khả Nhi lấy cái váy ra ngắm nghía, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc Xen lẫn vui mừng: "Làm sao mà chê được chứ, bộ váy này đẹp như vậy! Nhưng mà, mình không có gì để tặng lại cho cậu, làm thế nào bây giờ? Lần trước vốn định tặng cậu quần áo, kết quả lại không tặng được..."
Giang Mục Dã đứng bên cạnh nhìn cảnh này đã không biết đã nôn mửa bao nhiêu lần.
Đàn ông tán gái giỏi đến mấy cũng chẳng bằng con nhóc này thở mấy câu, đến thăm phim trường thôi thế mà cũng tỉ mỉ chuẩn bị quà, tặng cho người ta! Vì cái lông gì mà anh không có?
Thôi được rồi! May! May mà anh ta không có! May mà bạn học Tiểu Tịch từ trước đến giờ vẫn luôn đối xử với anh rất hung tàn!
Bằng không á, haha ha...
"Ninh Tiểu Tịch, anh đây đi nhé, bà đóng phim cho tốt vào, đừng có làm mấy chuyện ngu xuẩn như hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, quan trọng nhất là đừng có mà tán gái nữa. Vô ý trêu phải cũng không được, "thủ thân" một chút, biết chưa?" Giang Mục Dã nghiêm túc lải nhải, anh ta thực sự đã "tận tâm tận lực" lắm rồi đấy.
Không phải là anh không nói cho cô biết, mà từ lúc mới bắt đầu anh đã trong trạng thái "như nằm trên bàn chông" rồi. Không cần nghĩ cũng có thể biết, anh ta mà nhỡ mồm để lộ ra một cái thì sẽ có kết cục như thế laC)...
"Lông Vàng, ông lại lên cơn à?" Ninh Tịch cạn lời, sao cứ cảm thấy Giang Mục Dã quái quái thế nào ấy nhỉ.
"Không có gì, không có gì, tóm lại bà phải nhớ kỹ những gì người anh em này nói đấy, anh đây phải đi thật rồi! Bye nha..."
Ánh mắt sau lưng càng lúc càng khiếp người, sau khi tạm biệt Ninh Tịch, Giang Mục Dã liền vội vã té khỏi đoàn làm phim.
Không dễ gì mới thoát khỏi tầm mắt của người nào đấy, cơ mà vừa chạy đến chỗ đỗ xe thở phào một cái, liền nhìn thấy trước xe của mình có một người đang đứng - Kha Minh Vū.
"Cậu... cậu à..." Sắc mặt Giang Mục Dã trắng bệch, tí nữa thì tiểu cả ra quần, vội vàng lắp ba lắp bắp chào một câu.
Giang Mục Dã nhìn xung quanh một lượt theo bản năng, kết quả lại thấy cả bãi đỗ xe tối tăm không một bóng người, thật giống hiện trường giết người bịt đầu mối...
Lúc này, Kha Minh Vũ đang im lặng dựa vào nắp xe ô tô, trên tay kẹp một điếu thuốc, đầu điếu thuốc lập lòe ánh đỏ. Khuôn mặt chìm trong bóng tối không nhìn thấy rõ đường nét, anh ta khi không nói một lời nào lại càng khiến người ta sợ hãi.
"Khụ, khụ... cậu... không ngờ... không ngờ lại là cậu nha! Cháu thề, cháu nhất định sẽ giữ bí mật, tuyệt đối sẽ không nói cho Ninh Tịch biết! Vừa nãy cậu cũng thấy rồi đấy, cháu không nói bất cứ điều gì cả. Đương nhiên, sau này cháu cũng tuyệt đối sẽ không lén lút nói gì hết!"
Giang Mục Dã thề thốt cả nửa ngày, "Kha Minh Vũ" vẫn chắng có phản ứng gì.
Khí thế của "Kha Minh Vũ" lúc này thực sự quá đáng sợ, mồ hôi ứa ra từng giọt trên trán Giang Mục Dã, cuối cùng anh chàng không chịu nổi nữa mà cắn răng nói tiếp: "Nếu cần, cháu sẽ yểm trợ cậu một tay!"
Vừa mới dứt lời, áp lực nặng nề khiến Giang Mục Dã không thở nối vừa nãy đột nhiên biên mât.
"Kha Minh Vũ" rũ mắt, dập tắt điếu thuốc trong tay rôi dùng giọng nói trâm khàn mà Giang Mục Dã quen thuộc nói: "Ngoan."
Nói rồi, quay người đi mất.
Một chữ "ngoan" này đủ để khiến lông tơ trên người Giang Mục Dã sợ đên mức dựng đứng lên.
Ôi cha mẹ ơi, có phải lúc nãy chỉ cần anh ta nói sai một chữ thôi là sẽ bị diệt khẩu luôn rồi phải không?
Cho dù không phải là cậu cháu ruột thịt thì cũng đừng có ác với nhau thế có được không? Cứ phải dọa cho anh sợ chết khiếp mới được à!