chuyến xem thế nào, cơ mà sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng cô vẫn về Bạch Kim Đế Cung trước.
K ết thúc công việc, Ninh Tịch vốn
Sau này lịch trình quay phim sẽ càng ngày kín mít, đến lúc đó cô càng ít có thời gian để gặp Đạima vương và Tiểu Bảo bảo bối.
Lúc đi ngang qua tiệm hoa, không hiểu ma xui quỷ khiến gì cô lại rẽ vào mua một bó hoa hồng đỏ rực thật to.
Trong phòng khách, Lục Đình Kiêu mặc quần áo ở nhà đang đọc báo.
Những đường nét hoàn mỹ không chút khuyết điểm, đôi chân thon dài, vòng eo rắn chắc...
Ninh Tịch bất tri bất giác đứng ngẩn ở đó mà ngắm nghía một lúc lâu.
Mãi cho đến khi Lục Đình Kiêu cảm giác được có người đang nhìn mình mà ngẩng đầu lên, kết quả lại thấy cô gái nhỏ đang ôm một bó hồng rất lớn đứng ngây ra ngắm mình.
Khi ánh mắt của hai người gặp nhau, Ninh Tịch mới sực tỉnh, hớn hở chạy đến nhét bó hoa trong tay Vào lòng anh: "Boss đại nhân, tặng anh nè!"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu có hơi sững sờ, vẻ lạnh lùng trên gương mặt cũng dịu dàng đi mấy phần: "Cảm ơn em."
Lục Đình Kiêu nhận lấy bó hoa, nhẹ nhàng ngửi hương thơm của những cánh hoa vẫn còn ướt sương. Gương mặt của anh không những không bị hoa hồng cướp mất sự rực rỡ mà ngược lại còn trở nên chói mắt hơn, đẹp như thể hình ảnh trong phim Full HD 108OP.
Ninh Tịch ôm má lầm bẩm: "Ôi ôi, thật đúng là... anh không phải yêu tinh gì gì đó đấy chứ? Sao em lại cảm thấy mình sắp bị anh mê hoặc đến mức chết mê chết mệt rồi..."
"Là sao?" Lục Đình Kiêu nhướng mày.
Đuôi lông mày hơi nhướng lên kia lại khiến cho tim Ninh Tịch đập thình thịch thêm một hồi nữa: "Anh còn hỏi nữa à, hại em ngay cả lúc đóng phim cũng không thể tập trung được. Hôm nay, em cứ cảm thấy một cậu diễn viễn nam trong đoàn làm phim của em cực kì giống anh, đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi, độc ngấm sâu vào tim mất rồi..."
Từ trước đến nay, khi quay phim cô chưa bao giờ bị phân tâm vì bất kì chuyện gì!
Lục Đình Kiêu vuốt nhẹ những cánh hoa, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm khàn vang lên: "Có cần thử cách lấy độc trị độc không?"
Móa móa móa! Lại dụ dỗ cô nữa kìa!
Ninh Tịch gào một tiếng rồi bổ nhào vào trong ngực anh, cánh hoa bay lả tả rơi xuống đất.
Lục Đình Kiêu cười khẽ, đưa tay ôm cô vào lòng rồi thở dài: "Anh chỉ sợ, một ngày nào đó em sẽ sinh ra kháng thể với loại độc này..."
Ninh Tịch tự nhiên cảm giác được sự bất an của anh, ngay lập tức phản bác: "Không thể nào! Độc của anh là chất độc không thuốc giải! Hơn nữa còn có tính độc quyền nữa! Trúng độc của anh rồi sẽ không trúng độc khác được đâu!"
"Em ấy à..." Lục Đình Kiêu vuốt vuốt tóc cô, sau đó lại nghiêm túc nói: "Anh đã đọc qua kịch bản của em rồi, vẫn còn khá nhiều những cảnh quay nguy hiểm đấy. Nhất định phải chú ý an toàn, không được phép liều mạng, biết chưa?"
"Ủm, em biết rồi!" Ninh Tịch gật đầu lịa lịa.
Tuy rằng số cảnh quay nguy hiểm trong bộ phim này thua xạ bộ phim bị Lương Bích Cầm cướp mất, thể nhưng vân tính là có.
Trong phim này có tương đối nhiều cảnh đánh nhau, còn có một cảnh rơi xuống vực nữa... nhưng mà chỉ cần bố trí các biện pháp an toàn thích đáng thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Đêm khuya, trong thư phòng.
Lục Đình Kiêu đang nghe điện thoại của Trình Phong.
"Alo..."
"Khụ, Boss... có chút chuyện phải xin chỉ thị của anh..."
"Nói.
"Theo em biết, bộ phim mới của cô Ninh Tịch hình như đã bắt đầu quay. Trước đây anh dự đựsh,xấn, Hùea Chí,ềyònsđeàn,ụàrumởặr_đẩ Trình Phong.
"Alo..."
"Khụ, Boss... có chút chuyện phải xin chỉ thị của anh..."
"Nói."
"Theo em biết, bộ phim mới của cô Ninh Tịch hình như đã bắt đầu quay. Trước đây anh dự định xếp Hùng Chí vào đoàn làm phim để đảm bảo an toàn cho cô Ninh Tịch. Bây giờ ý của Boss như thế nào ạ?" Trình Phong thử thăm dò.
Hai hôm nay, Hùng Chí và Thạch Tiêu vì Vụ đợt trước không dám tự mình đi hỏi Boss mà cứ bám riết lấy cậu ta mãi, cậu ta không còn cách nào đành phải hỏi ý sếp hộ hai cái thằng đần này.