Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 972: Tôi có ngu đâu mả đông ý



Ninh Tịch đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn di động, thông tin hiển thị là một số lạ. Ninh Tịch tiện tay bấm nhận:"Alo, ai đấy?"

"Alo, Tôi là Mạc Lăng Thiên nè! Tiểu bạch thỏ còn nhớ tôi không?"

"Ả, tất nhiên là phải nhớ Mạc thiếu rồi!"

Quan Tử Dao đang chọn đồ thì loáng thoáng nghe thấy Ninh Tịch nói một câu "Mạc thiếu", cô ta có chút kỳ quái nhưng cũng chẳng chú ý nhiều.

"Hì hì, nhớ là tốt rồi!" Mạc Lăng Thiên đổi sang giọng lấy lòng: "Tiểu bạch thỏ à, cô cũng trâu bò quá nha, hóa ra cô chính là chủ nhân của Tắc Linh sao?"

Ninh Tịch hơi ngoài ý muốn nhướng mày, ngôi thăng dậy: "Sao anh biêt? Lục Đình Kiêu nói cho anh?"

"Cô không cần quan tâm tại sao tôi lại biết đâu, tôi có chuyện cần bà chủ Ninh giúp một chút đây, không biết có được hay không cơ mà coi như nể mặt Lục Đình Kiêu đi nha • tôi đây là bạn bè chí cốt của cậu ta đó!"

"Không biết là có chuyện gì?" Ninh Tịch hỏi.

"Cái đó là như này, ngắn gọn thì! Hân Nghiên muốn xin một chân làm đại lý của cô, nhưng mà con bé đó trượt thẳng cẳng từ vòng gửi xe rồi! Cô xem có thể châm chước chút hay không, dẫu sao thì con nhóc đó cũng là em họ của Lục Đình Kiêu!"

"Ha." Đầu bên kia vang lên một tiếng cười đầy ý tứ sâu xa của Ninh Tịch.

Thanh âm này khiến Mạc Lăng Thiên hơi rợn người chút: "Sao thể bà chủ Ninh? Có vấn đề gì sao?"

Ninh Tịch nhìn về phía Lục Hân Nghiên với Quan Tử Dao đang chọn đồ cách đó không xa, thấp giọng nói: "Chỉ là có chút kinh ngạc thôi! Không ngờ Mạc thiếu lại là kiểu người si tình như vậy! Vì để Quan mĩ nhân vui vẻ mà chịu đau cắt thịt nha! Biết rõ cô ấy vì người đàn ông khác mà vẫn không oán không hận giúp đỡ sao?"

Vừa dứt lời, Mạc Lăng Thiên đầu bên kia nhất thời ngẩn ra: "Cô... làm sao cô biết!"

Vừa rồi anh ta không hề nhắc đến Quan Tử Dao dù chỉ một chữ mà!

"Đừng hỏi tại sao tôi lại biết, còn về chuyện đại lý thì vì công hay về tư tôi cũng đều không đồng ý." Ninh Tịch thẳng thắn chém một đao cự tuyệt.

"Tại sạo chứ? Nếu là tiền thì không thành Vân đê! Cô coi như giúp người anh em đi!"

Ninh Tịch đảo mắt: "Về công, studio chúng tôi đã có quy định, điều kiện không phù hợp thì không thể làm đại lý; Về tư, Quan Tử Dao mất công làm nhiều chuyện thể chỉ để muốn sáp gần lại bạn trai tôi, tôi ngu đâu mà đồng y?"

Mạc Lăng Thiên: "..." Đá phải cục sắt rồi!!!

Sao mà ngờ được cái gì con tiểu bạch thỏ này cũng biết chứ! Thật là kỳ diệu!

Mấy chuyện kiểu này vốn chỉ cần có nhân mạch với tiền là kiểu gì cũng giải quyết được. Nhưng tình huống này thì có nhiều tiền hơn nữa cũng Vô dụng.

Ninh Tịch ngắt điện thoại của Mạc Lăng Thiên, không bao lâu sau đi động của Quan Tử Dao reo lên.

"Thế nào thế nào, có phải bạn chị gọi không! Chị mau mau nhận đi!" Lục Hân Nghiên đứng một bên hưng phấn hỏi.

Quan Tử Dao mỉm cười gật đầu một cái: "Đúng vậy, đừng Vội để chị nhận máy đã!"

"Alo?" Quan Tử Dao nhận điện thoại.

Nghe Mạc Lăng Thiên nói xong, sắc mặt Quan Tử Dao hơi đổi đổi.

Tất nhiên là Mạc Lăng Thiên không thể nói thật mọi chuyện cho cô ta được. Anh ta chỉ nói là đối phương bảo không thể phá vỡ quy định nên không thể cho đi cửa sau.

"Được, em biết rồi... không sao... làm phiền anh rồi! Đây cũng là chuyện chẳng còn cách nào khác, dù sao vẫn cám ơn anh!" Quan Tử Dao tùy tiện nói mấy câu rồi lập tức cúp máy.

"Thật xin lỗi Hân Nghiên, vẫn không được!"

Lục Hân Nghiên nghe vậy thì thất vọng cúi đầu. Nhưng mà một lúc sau lại ngẩng đầu an ủi ngượ0 lại Quan Tử Da0: "Chị Tử Da0, 0úi studio này, em cũng biết là rất khó khăn để xin được, trở về em sẽ nghĩ cách khác! Hừ, càng không để bà đây làm đại lý thì bà đây càng muốn làm!"

Nhìn điệu bộ của Lục Hân Nghiên, Nhan Như Ý chỉ thấy buồn cười lại bất đắc dĩ: "Tính con cứ như trẻ con mãi vậy, không biết bao giờ mới đổi được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.