Ninh Tịch thở phào, giải thích ngắn gọn: "Lúc đó khi không khống chế được mình, tôi cố gắng để mình lăn xuống, lại thêm việc vách núi không vuông góc hoàn toàn, dốc chừng 70 độ, thế nên tôi cố dựa vào vách núi để trượt xuống, may mà trượt một lúc cuối cùng cũng giẫm vào được một tảng đá lồi ra. Tiếc là, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bị kẹt trong khe núi. Gọi mọi người cũng không ai nghe thấy, điện thoại lại bị rơi, nên tôi đành phải trèo lên! Mệt chết đi được, tối qua quả nhiên không nên làm biếng để Lục Đình Kiêu cõng, báo ứng nhanh thật..."
Thấy Ninh Tịch nói vậy, mọi người càng hết nói nổi.
Mẹ nó chứ, lúc cô rơi xuống vực còn có thể chú ý tới việc điều chỉnh góc và tư thế rơi nữa à?
Thế càng biến thái hơn đấy biết không hả?
Đúng là không phải người bình thường!
"Cô không thể ở yên đấy đợi chúng tôi xuống cứu à? Lỡ cô không trèo tử tế, rơi xuống đó thật thì làm thế nào?" Mạc Lăng Thiên la lên.
Ninh Tịch nghe vậy không nói gì, chỉ như có như không liếc về phía Lục Hân Nghiên.
Lỡ sau khi cô rơi xuống, Lục Hân Nghiên lại không nói gì, giấu tất cả mọi người thì sao?
Không phải vì tâm lí cô đen tối mà không thể không cân nhắc tới khả năng này. Dù sao cô với Lục Hân Nghiên trước giờ vẫn không hợp nhau, trong tình huống đó, lỡ Lục Hân Nghiên không nói gì, cô có chết cũng không biết sao mình lại chết nữa.
Thêm việc tảng đá dưới chân cô lúc ấy không biết có thể chống đỡ được tới khi nào nữa, thế nên đành phải tranh thủ thời gian tự mình trèo lên thôi.
Cô không thể đặt tính mạng của mình vào tay người khác được.
Lục Hân Nghiên bị cái nhìn của Ninh Tịch làm cho hổ thẹn đến nỗi muốn độn thổ cho xong, môi cô ta run run, một câu cũng không nói nổi.
Khoảnh khắc lúc đó, vì hoảng loạn và sợ phải gánh chịu hậu quả, cô ta thật sự có nghĩ tới việc dứt khoát không nói cho ai biết hết, hoặc sẽ nói Ninh Tịch tự mình ngã xuống...
"Được rồi được rồi! Muốn hỏi gì thì hỏi hết cả rồi, những gì mọi người nên biết cũng biết cả rồi, đừng vây lại đây nữa, lỡ bị Lục Đình Kiêu phát hiện ra là tôi chết chắc đấy! Tôi phải mau về thay quần áo hủy thi diệt tích đây, tạm biệt mọi người..." Ninh Tịch trở mình bò dậy.
Thấy cô không hề nhắc tới chuyện cứu Lục Hân Nghiên, thậm chí còn muốn giấu Lục Đình Kiêu, mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai nấy đều kinh ngạc...
"Haiz, đợi đã Ninh Tịch, cô đừng cử động bừa! Còn không biết cô có bị thương ở đâu không mà, vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn!"
"Đúng đấy đúng đấy! Đề phòng trước đi kiểm tra vẫn hơn!"
"Hơn nữa chuyện lớn thế này, giấu anh Kiêu hình như không ổn lắm đâu?"
...
Mọi người ai cũng cản Ninh Tịch lại, lúc anh một câu tôi một câu đang khuyên cô, phía sau truyền tới giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: "Mọi người đang làm gì thế?"
Nghe thấy giọng nói này, cả người Ninh Tịch khẽ run lên, trong lúc hoảng loạn cô suýt chút nữa tụt luôn quần áo trên người ai đó ra mặc vào.
Tiếc rằng mắt Lục Đình Kiêu sáng như mắt diều hâu vậy, anh trông thấy Ninh Tịch đang đứng náu mình trong đám người nên liền đi thẳng về phía cô, "Chuyện gì thế này?"
Ninh Tịch gãi đầu, cố tỏ ra trấn tĩnh: "Em... mới bị ngã một cái ấy mà..."
"Ngã kiểu gì mà thành ra thế này? Em thử ngã lại một lần cho anh xem!" Ánh mắt Lục Đình Kiêu như tia laze quét qua toàn thân đầy bụi bẩn của Ninh Tịch, cách đó không xa còn có một khoảng đất bị sạt lở, cộng thêm vẻ mặt chột dạ của Lục Hân Nghiên, sắc mặt anh ngày càng khó coi.