Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 125: Trên thế giới này, điều duy nhất chú không chấp nhận được là cô ấy rơi lệ



Nhưng rất rõ ràng là mẹ đã khóc.

“Mẹ, có phải chú hư hỏng bắt nạt mẹ!” Tiểu Ảnh nhíu mày hỏi.

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Không có, bọn họ không dám bắt nạt mẹ, Tiểu Ảnh, chúng ta về nhà, hôm nay mẹ tìm được việc làm rồi, mời con ăn tiệc lớn, có được hay không?”

Trên mặt Dụ Thiên Tuyết hiện lên nụ cười hiếm thấy, ấm áp mà sáng chói, Tiểu Ảnh nhìn rất là hài lòng.

Chỉ có điều, người nên trừng phạt thì vẫn phải nghiêm khắc trừng phạt!

"Được rồi, vậy mẹ đón xe đi, Tiểu Ảnh muốn đi tiểu!" Tiểu Ảnh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

"Được, vậy Tiểu Ảnh đi tiểu xong thì tới đây chờ một chút, đừng làm cho mẹ lo lắng." Dụ Thiên Tuyết hôn cậu bé một cái, buông cậu bé ra rồi đứng dậy, nhìn con trai chạy xa mới đi tới ven đường đứng đón xe, cô có ý nghĩ muốn dọn đến ở gần nơi này, như vậy Tiểu Ảnh đi học sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Tiểu Ảnh chạy thật xa mới quay đầu lại nhìn mẹ, đè cái vành nón lưỡi trai xuống một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự nghiêm nghị hướng về phía chiếc xe Lamborghini dừng ở ngõ hẻm bên cạnh trường học đi tới.

‘Thùng thùng!’ Tiểu Ảnh vỗ cửa sổ xe không chút khách sáo, gương mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy vẻ tức giận.

Nam Cung Kình Hiên có phần kinh ngạc  đẩy cửa xe ra, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt hơi khẩn trương quan sát cậu bé trước mắt.

"Chào chú, xin hỏi mẹ cháu mới vừa từ trên xe của chú xuống sao?" Tiểu Ảnh duy trì lễ phép, trong trẻo lạnh lùng nói.

Nam Cung Kình Hiên yên lặng mấy giây, thản nhiên nói: "Ừ."

"Kia chú, xin hỏi là chú làm mẹ khóc à?" Giọng nói của Tiểu Ảnh càng thêm lạnh nhạt.

Nam Cung Kình Hiên: "….."

"Chú, là đàn ông con trai thì mình sẽ không khóc, thế nhưng nếu như là đàn ông, cũng không nên bắt nạt phụ nữ làm cho phụ nữ khóc! Mẹ cháu là một người phụ nữ tốt, trước kia mẹ và chú có cái gì đụng chạm cháu không biết, nhưng mà Tiểu Ảnh phải bảo vệ mẹ, nếu như lần sau chú lại để cho mẹ khóc, Tiểu Ảnh sẽ dẫn theo mẹ đi xa thật xa khiến chú vĩnh viễn biến mất trong mắt của mẹ! Chú, cháu không phải đang hù dọa chú!" GiọngTiểu Ảnh vang vang có lực, đôi mắt trừng to đến tròn trịa, giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Trong đôi mắt của đứa bé này phát ra sự tàn nhẫn cùng thanh lãnh, thế nhưng thật sự khiến Nam Cung Kình Hiên cảm thấy sợ hãi.

Sắc mặt anh không còn chút máu, rất muốn biết, đứa nhỏ này nói vĩnh viễn biến mất, là có ý gì.

Một người đàn ông và một đứa bé, giằng co hồi lâu.

Nam Cung Kình Hiên đưa tay vỗ về đầu của cậu bé, trong đôi mắt thâm thúy còn lưu lại sự đau đớn. 

"Cháu thắng." Anh khàn giọng nói.

"Chú sẽ tranh thủ không để cho mẹ cháu khóc nữa" Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe, khởi động xe, khàn giọng thì thầm: "Trên thế giới này, điều duy nhất chú không chấp nhận được là cô ấy rơi nước mắt."

Tiểu Ảnh nghe được mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy chú này hình như cũng không chịu nổi, chiếc Lamborghini di chuyển, theo bản năng cậu bé tránh ở một bên, nhìn chiếc xe cấp tốc lái đi dấy lên một trận gió cùng bùn đất.

Ba, cái từ này, quá xa lạ.

Tiểu Ảnh vẫy vẫy đầu, không để cho cái chú này cùng ba ba trong suy nghĩ của bản thân phân định lên ngang bằng, có lẽ đàn ông trên thế giới này bao gồm cả chú Bùi cũng chưa từng ngang hàng cùng với ba ba trong suy nghĩ của cậu bé, nhưng Tiểu Ảnh tin tưởng, chỉ có hình tượng ba ba trong suy nghĩ của mình mới có thể mang hạnh phúc đến cho mẹ! Không tìm được người đàn ông kia, Tiểu Ảnh tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường mẹ cho đâu!

"Mẹ!" Tiểu Ảnh chạy đến bên cạnh Dụ Thiên Tuyết, ôm chân của cô, lanh lảnh kêu to.

"Mẹ nghĩ là con lại chạy mất tiêu rồi, nhanh chút lên xe, chúng ta đi Pizza Hut." Dụ Thiên Tuyết cười tươi kéo bàn tay nhỏ bé của con trai qua.

"Dạ!" Tiểu Ảnh trèo lên xe.

*****

"Nơi này thông gió rất tốt, tầng lầu này cũng không cao lắm, trên cửa sổ có song chắn cho dù trẻ con leo lên cũng không nguy hiểm." Dì chủ nhà trọ đứng tại chỗ xoay tới xoay lui, ân cần lôi kéo Dụ Thiên Tuyết nhìn xung quanh: "Tiểu thư, cô nhìn này, phong cảnh bên ngoài cũng vô cùng tốt, bên kia là trường học và cửa hàng tổng hợp, sau này sẽ là khu công nghiệp, không phải là cô còn mang theo con trai sao? Về sau thằng bé đi học giao thông cũng rất thuận tiện."

"Dạ, thằng bé đang học tiểu học, ở trường Ấu Dương bên kia." Dụ Thiên Tuyết cười cười nói.

"Vậy sao? Ai yêu, cùng một trường với Niếp Niếp nhà dì nha!" Dì chủ nhà kinh ngạc kêu lên, lộ vẻ thân càng thêm thân.

Dụ Thiên Tuyết quan sát đánh giá cấu trúc căn nhà một chút, kiểu hai phòng ngủ một phòng khách coi như cũng rất rộng rãi....., không gian rất ấm áp, đồ gia dụng rất nhiều đều là làm bằng gỗ, rất giống gian phòng trước kia cô cùng Tiểu Nhu mướn.

"Tiền thuê nơi này cũng không đắt, giá điện nước cũng rẻ, người thuê trước mới vừa dọn đi có một tuần lễ chứ đâu, bên trong có một ít đồ gia dụng cũng để lại cho cô xài, không đủ thì tự mình có thể mua thêm, tiểu thư thấy như thế nào?" Dì chủ nhà tiếp tục giới thiệu. 

"Cháu rất hài lòng, gần tối cháu dẫn con trai của cháu tới xem một chút, nếu như thằng bé thích thì cháu sẽ thuê nhà này." Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười nhẹ giọng nói.

Trên ban công, gió nhẹ nhàng thổi.

Dụ Thiên Tuyết nghĩ dọn tới chỗ này biết đâu có thể có được tương lai, trong không gian ấm áp lộ ra một chút lo lắng, gió thổi rối loạn tóc của cô, nhớ tới ngày đó dây dưa cùng với Nam Cung Kình Hiên, anh đúng là hy vọng cô không trốn tránh anh nữa thì tốt rồi, nàng chỉ có thể cầu nguyện, chờ thêm mấy tháng nữa để gặp được Tiểu Nhu thì sẽ không còn có bất kỳ dính líu gì với người đàn ông này nữa.

Tiểu Nhu.....

Dụ Thiên Tuyết nghĩ đi nghĩ lại liền cười rộ lên, xinh đẹp đến mức say lòng người.

Chẳng qua là nàng vẫn không biết phải làm sao giải thích với Tiểu Nhu về chuyện Tiểu Ảnh, đã năm năm rồi, chị gái gả cho người ta rồi sinh con vốn không phải là chuyện gì ly kỳ, nhưng còn ba của Tiểu Ảnh? Cô phải tìm ở đâu đây?

Nghĩ tới đây Dụ Thiên Tuyết có hơi nhức đầu, điện thoại trong túi xách lại đột nhiên vang lên.

"Alô? Xin chào, cô giáo Đàm." Dụ Thiên Tuyết vội vàng nhận, đây chính chủ nhiệm lớp của Tiểu Ảnh.

"Dụ tiểu thư phải không? Cô mau chóng tới đây một chút đi, Tiểu Ảnh đánh nhau với bạn cùng lớp, đánh bạn nhỏ khóc, phụ huynh người ta mới vừa tới đây nói muốn truy cứu trách nhiệm của cô, cô xem......"

"Cô nói cái gì?!" Trong lòng Dụ Thiên Tuyết thắt chặt một hồi: "Cô giáo Đàm, trước tiên cô giúp tôi chăm sóc Tiểu Ảnh một lát, tôi tới ngay lập tức!"

Nàng cầm túi xách lên chạy ra ngoài, tâm tư rối loạn như mớ bòng bong.

******

Lúc Nam Cung Kình Hiên trở về biệt thự thì đã rất khuya, đóng cửa xe, phát hiện đèn đóm trong phòng khách còn sáng rỡ.

Tiếng ồn ào bên trong vẫn liên tục.

Đã thành thói quen tranh cãi om sòm thế này, Nam Cung Kình Hiên không cần suy nghĩ cũng biết là ai đang ở đây.

"Oa......" Tiếng khóc vang dội ngay cả nóc phòng nhà Nam Cung cũng đều muốn xốc lên.

"Trình Lan Y, con còn khóc! Ai dạy con sau khi bị ăn hiếp về nhà mới khóc, vừa rồi lúc ở trường học sao một chút kiêu ngạo cũng không có? Vừa nhìn thằng nhóc kia thì biết chính là đồ hạ tiện sinh ra, rõ ràng con chửi cũng đã chửi vậy mà vẫn thua nó?!" Nam Cung Dạ Hi giận đến quai hàm phình lên, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng như một tờ giấy quở mắng cô con gái nhỏ của mình.

"Oa....." Cô gái nhỏ Trình Lan Y năm tuổi khóc đến tê tâm liệt phế, giơ hai tay lau nước mắt đến ướt nhẹp.

"Dạ Hi, cô không nên hù dọa con bé, nó vẫn còn là trẻ con, sao cô có thể dạy con như vậy?" Trình Dĩ Sênh cau mày, ôm lấy con gái nhỏ của mình, vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô bé dụ dỗ, vừa trách cứ Nam Cung Dạ Hi.

"Tôi dạy thế thì sao? Ba tôi là Nam Cung Ngạo, dầu gì tôi cũng là tiểu thư nhà Nam Cung, thời điểm anh gặp tôi có thấy khi nào tôi ra ngoài bị người ta bắt nạt thê thảm như vậy chưa?! Tôi không dạy chẳng lẽ để anh dạy?! Anh cũng chỉ biết dạy con hiểu cái gì lễ phép mà thôi, cái gì bị thiệt thòi là phúc, phúc cái đầu anh á, Y Y cũng khóc cả nửa ngày, tôi phải để cho thằng nhóc con kia trả giá thật lớn, tôi sẽ ở chỗ này chờ ba ra ngoài, tôi muốn thằng nhóc kia bị đuổi khỏi trường học, tôi coi sau này còn ai dám ăn hiếp con gái tôi!"

"Ô ô....." Trình Lan Y nức nở, nhìn mẹ mình, trong đôi mắt to tròn có chút quỷ dị.

"Dạ Hi, em không nên dạy trẻ con như thế, trước tiên phải làm rõ ràng mọi chuyện, bác trai mới có biện pháp giải quyết, bằng không cũng sẽ không đóng cửa ở trong phòng sách không gặp em, phải hay không?" La Tình Uyển đứng dậy, cũng cầm bàn tay nhỏ bé của Trình Lan Y dụ dỗ cô bé, nhẹ giọng nói với Nam Cung Dạ Hi.

"Chị Tình Uyển!" Nam Cung Dạ Hi chu mỏ: "Nói hay không thì cũng như nhau, dù sao con gái của em cũng bị ăn hiếp, em muốn thằng nhóc kia bị đuổi học, em không tin chỉ một thằng nhóc tiểu học mà ba cũng không giải quyết được!"

"Ầm ĩ cái gì không thể đi về nhà mình hay sao?" Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng cùng tiếng bước chân truyền đến, đôi giày da sáng bóng xuất hiện ở trong mắt mọi người, thuận theo quần tây thẳng thớm nhìn lên, đôi mắt Nam Cung Kình Hiên lãnh ngạo quét tới, ném chìa khóa xe ở trên bàn, lạnh lùng nói: "Tới nơi này ầm ĩ là có ý tứ gì?"

"Anh trai!" Nam Cung Dạ Hi sợ tới mức giật nảy mình, muốn nói cái gì cũng không nói ra được, ngậm miệng thật chặt.

Trình Lan Y nhìn thấy cậu của mình về cũng đột nhiên câm miệng nín khóc, ôm cổ của Trình Dĩ Sênh, kéo kéo cổ áo của ba mình.

"Nói rõ ràng là chuyện gì xảy ra, nếu không trở về nhà của chính mình đi! Ba cũng còn không muốn để ý tới mày." Nam Cung Kình Hiên liếc mắt nhìn cánh cửa phòng sách đóng chặt, ngồi ở trên ghế salon lạnh lùng nói.

"Ba không giúp em cũng không sao, anh trai, anh giúp em là được rồi!" Nam Cung Dạ Hi ngẫm nghĩ, tiến tới gần nói.

Nam Cung Dạ Hi liếc mắt nhìn Trình Dĩ Sênh đang ôm cô con gái nhỏ, lạnh nhạt nói: "Y Y tới đây."

Xưa nay Trình Lan Y vốn cực kỳ sợ người cậu này, nghe nói như thế thì khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, vội vàng từ trên người Trình Dĩ Sênh tụt xuống, sửa sang lại cái váy một chút ngoan ngoãn đi tới trước mặt cậu mình.

"Nói cho cậu nghe, chuyện gì xảy ra?" Nam Cung Kình Hiên ngồi thẳng lên, vuốt ve đầu của cô bé thấp giọng hỏi.

Trình Lan Y ấp úng không chịu nói.

"Kêu con nói thì con cứ nói đi, ngậm miệng ấp úng cái gì!" Nam Cung Dạ Hi cau mày la to.

"Oa....." Trình Lan Y lần nữa khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nước mắt vừa mới khô lại trào ra, thân thể dựa vào trong ngực của cậu.

La Tình Uyển cúi đầu thở dài một hơi, kéo Nam Cung Dạ Hi lên, đến trước mặt Trình Lan Y, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé: "Y Y đừng khóc, do mẹ cháu sốt ruột, sợ cháu bị bắt nạt mới rống cháu, hiện tại nói cho cậu nghe một chút là chuyện gì xảy ra, nếu như Y Y bị uất ức thì cậu sẽ giúp cháu giải quyết, nín khóc có được hay không?"

Lúc này Trình Lan Y mới ngưng khóc thút thít.

"Cậu….. Cháu muốn có máy chơi game....." Trình Lan Y vừa nói vừa khóc: "Bạn đó không đưa cho cháu, không cho cháu chơi….."

Tất cả người trong nhà đều trầm mặc.

Máy chơi game, thì ra là chính là vì trò chơi.

Gà bay chó sủa thế này đã không phải là lần một lần hai, mỗi lần đều là lý do khiến người ta muốn mắc nghẹn như vậy, tính tình tốt như La Tình Uyển cũng có chút xấu hổ.

Nam Cung Kình Hiên hơi cúi người, một cánh tay ôm cô bé đặt lên trên đùi, La Tình Uyển có chút kinh sợ, cũng ôm cô bé, chỉ lo Nam Cung Kình Hiên lại động tới thương tổn ở tay phải còn chưa khỏi hẳn của anh.

"Là Y Y muốn mượn máy chơi game của bạn sao?" Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, ôm Trình Lan Y, giọng nói đậm đà đồng thời lộ ra sự nghiêm túc cùng nhu hòa: "Là bởi vì bạn không cho mượn nên đánh nhau, hay còn nguyên nhân gì nữa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.