Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 148: Anh yêu em nên mới để cho em tự do



Phần sau của chương trình hỏi gì nữa thì Dụ Thiên Tuyết căn bản cũng không có nghe.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đôi mắt trong suốt lấp lánh, trong đầu toàn là câu nói kia: “Đó là vợ và con trai của tôi.”

Bùi Vũ Triết..... Rốt cuộc anh đang làm cái gì?!

Ngày chủ nhật yên lành cứ như thế bị làm cho bực bội, Dụ Thiên Tuyết cau mày, bỏ đống quần áo mới xếp được một nửa xuống, đi tới cầm điện thoại gọi cho Bùi Vũ Triết, cô biết chương trình thường quay trước một ngày, nhất định là hiện giờ anh có thời gian nghe điện thoại.

“Alo? Xin chào, tôi là Johnny, có chuyện gì sao?”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đổi tay cầm ống nghe, không xác định nói: “Ngại quá, tôi gọi lộn số rồi sao? Tôi tìm Bùi Vũ Triết, đây là điện thoại di động của anh ấy mới đúng.”

“..... A!” Người đại diện khép lại tạp chí trong tay, cau mày chốc lát, nở nụ cười nhạt: “Cô là Dụ tiểu thư.”

“Phải.” Dụ Thiên Tuyết không nhớ đối phương là người nào, đôi mắt long lanh trong suốt có sự trong trẻo lạnh lùng mà u oán, mở miệng nói: “Có thể phiền anh tìm anh ấy giúp tôi không? Tôi có việc gấp.”

“Cô tìm cậu ấy có chuyện gì?” Người đại diện đè ép tính khí nói tiếp: “Bùi phu nhân.”

Hàng mày xinh đẹp thanh tú của Dụ Thiên Tuyết nhíu lại.

“Anh đừng có gọi như thế được không? Chính vì chuyện này nên tôi mới tìm anh ấy, tại sao anh ấy có thể nói như vậy?! Chuyện tấm tình căn bản là hiểu lầm, đó chính là sai, tại sao còn muốn đâm lao phải theo lao?! Bản thân tôi thì không có vấn đề gì, nhưng có thể suy tính cho con trai của tôi một chút hay không? Thằng bé còn nhỏ, các người không nên coi thằng bé là một loại tư liệu sống mà viết tới viết lui, các người thật là quá đáng!”

Sắc mặt của người đại diện cũng trở nên không tốt, lạnh lùng nói: “Dụ tiểu thư, nói tới việc này tôi nghĩ khi có thời gian, tôi vẫn nên đến thăm hỏi cô một chuyến, tôi cũng thấy rất kỳ quái, tại sao một nghệ sĩ dương cầm tài hoa hơn người lại muốn ở trước truyền thông trả lời vấn đề tự hủy tương lai của mình như vậy, người dưới tay tôi xảy ra loại chuyện thế này tôi còn gấp hơn so với ai khác, còn về phần cô —— a, cô không có suy nghĩ gì sao? Lời vừa rồi cô cũng có thể nói lung tung? Nếu như bị truyền thông nghe được cô biết sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng với Vũ Triết hay không? Chuyện riêng giữa các người là gì tôi mặc kệ, nhưng hiện tại Vũ Triết náo loạn thành ra như thế, thật sự cô cũng có trách nhiệm, biết hay không!”

“Tôi…..” Dụ Thiên Tuyết cứng họng, cau mày, nghĩ không ra làm sao mà đến cuối cùng lại là mình có lỗi.

“Khi nào có thời gian chúng ta gặp mặt đi, bây giờ Vũ Triết đang ở buổi tuyên truyền hội diễn tấu tiếp theo, lát nữa cô hãy gọi lại, còn nữa....., chỗ ở hiện tại của các người còn chưa đưa ra ánh sáng, nhưng phải cẩn thận coi chừng bị tìm ra, đoán chừng bên kia đã bị truyền thông theo dõi, lúc nói chuyện phải chú ý một chút, không muốn thừa nhận thì cái gì cũng đừng nên nói!”

‘Tút tút tút…..’ Dụ Thiên Tuyết còn chưa kịp nói gì thì điện thoại cũng đã bị cắt đứt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có hơi trắng bệch, càng lúc càng cảm thấy không thể nói lý lẽ, đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, chăm chú nhìn phong cảnh phía dưới lầu ba, quả nhiên, phát hiện ở đầu ngõ có vài bóng người quanh quẩn chần chừ, thậm chí còn có người ngăn cản dì chủ nhà hỏi thăm gì đó.

“Xoạt!” Dụ Thiên Tuyết kéo rèm cửa sổ lại, thấy phiền lòng muốn chết.

Di động trên bàn vang lên.

Cô đứng dậy đi qua cầm di động lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình thật lâu, mã số này rất quen thuộc khiến cô có chút kinh tâm động phách, Dụ Thiên Tuyết không muốn bắt máy, nhưng suy nghĩ đến hậu quả vẫn là ấn nút nhận.

“Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.” Cô lạnh lùng nói.

“Đang làm gì?”

“Không có làm gì hết, có chuyện gì sao?”

“A..... Thật sự là anh nên sớm cảnh cáo Bùi Vũ Triết không nên lấy em và Tiểu Ảnh ra rêu rao thổi phồng, như vậy cũng sẽ không xảy ra chuyện thế này…..” Giọng nói trầm thấp mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên truyền đến, mang theo sự châm chọc mà lạnh như băng, cười nhạt: “Không nghĩ tới, anh ta thật sự có dũng khí!”

Dụ Thiên Tuyết căng thẳng trong lòng, cau mày nói: “Đây là chuyện của chúng tôi, anh đừng có nhúng tay vào!”

Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên thoáng trầm mặc, có loại cảm giác bị áp bách khiến người ta hít thở không thông.

“Anh không nhúng tay vào thì rất nhanh em sẽ thật sự trở thành Bùi phu nhân, em cho rằng tất cả anh đều cho phép em hay sao?!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Hay là em cam tâm tình nguyện thừa nhận các người sự thật đã kết hôn? Dụ Thiên Tuyết, cho dù anh phá hủy em cũng sẽ không để em trở thành phụ nữ của người khác, dù là trên danh nghĩa cũng không thể!”

Dụ Thiên Tuyết nghe được lời nói hung bạo của anh thì rùng mình một cái, hàng mi dày đậm cũng run run. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon

“Anh bệnh thần kinh, những điều này có liên quan gì tới anh?! Anh vẫn giống như trước kia, bá đạo vô tình, ích kỷ máu lạnh! Tôi không phải là anh, tôi muốn ở chung một chỗ hay dây dưa không rõ với ai cũng là tự do của tôi!”

“Em phải hiểu cho rõ điều này!” Nam Cung Kình Hiên thô bạo ngắt lời cô, giọng nói cũng hơi khàn khàn, giống như đè nén một loại thống khổ: “Anh yêu em mới có thể cho em tự do! Nếu để anh trợn trừng mắt nhìn em ở chung một chỗ với người đàn ông khác, dù phải bẻ gảy cánh của em giam cầm em bên người cũng sẽ không để em vượt lôi trì nửa bước!”

“Anh ——!” Dụ Thiên Tuyết tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tay cầm điện thoại cũng bắt đầu run rẩy.

Nghe người đàn ông này nói chuyện luôn giống như đang ngồi trên cáp treo, động một chút là nói yêu cô, động một chút là nổi cáu làm người ta sợ hãi, động một chút lại bá đạo giống trước kia khiến người ta muốn hung hăng đẩy anh ra!

“Chuyện của bản thân tôi tự tôi sẽ giải quyết, vẫn là câu nói kia, anh đừng có nhúng tay vào!” Dụ Thiên Tuyết tuyệt vọng mà bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên tái xanh, trầm thấp khạc ra mấy chữ: “Không làm được!”

Nói xong anh cũng cúp điện thoại di động ném xuống bên cạnh, trong lòng một nửa là căm tức một nửa là đau lòng, người phụ nữ này bướng bỉnh đến mức muốn dỗ ngọt cô cũng không dỗ được, phải hù dọa mới có thể ngăn lại mọi chuyện, rõ ràng anh đau lòng muốn chết nhưng chỉ có thể nói ít lời uy hiếp, như thế, trong lòng anh mới cảm thấy có chút thực tế.

Người phụ nữ này..... Thật sự là dụ dỗ cũng sợ bể nát!

Dụ Thiên Tuyết cũng mệt mỏi cúp điện thoại, cảm giác quá hao tổn tâm lực cùng người đàn ông này, cô mơ hồ lo lắng anh cùng Bùi Vũ Triết lại nảy sinh xung đột, ngẩng đầu nhìn Tiểu Ảnh ngoài ban công, trong lòng phát sinh thay đổi nho nhỏ.

Mà giờ khắc này, trong biệt thự nhà Nam Cung, cũng là một bầu không khí tiêu điều khắc nghiệt.

Nam Cung Ngạo nheo mắt nhìn chằm chằm tấm hình kia trong ti vi, đôi mắt già nua băng lãnh không bỏ sót chút gì, bàn tay siết cây gậy chầm chậm vuốt ve —— không ngờ, Dụ Thiên Tuyết đã sinh con đó lại là một người phụ nữ best-seller, tính tình cùng bối cảnh của cô rốt cuộc là như thế nào thì ông ta chẳng hề quan tâm, ông ta quan tâm chính là Tiểu Ảnh! Cháu nội đích tôn của ông ta!

Hừ..... Chỉ bằng một cái tin tức như thế mà có thể ngăn chặn chuyện kết hôn hay sao?!

Bàn tay già nua có lực của Nam Cung Ngạo vuốt ve gậy, trầm tĩnh tự hỏi, nhíu chặt mày, ông ta phải nghĩ ra biện pháp tách đứa nhỏ khỏi Dụ Thiên Tuyết mang về đây, tùy tiện nhà họ La có náo loạn như thế nào, đứa nhỏ này là đích tôn của nhà Nam Cung, về sau, cho dù La Tình Uyển kết hôn cùng Nam Cung Kình Hiên thì đây cũng là cốt nhục của nhà Nam Cung!

Trong tấm hình, bộ dáng đứa bé kia thông minh đáng yêu, Nam Cung Ngạo cũng nhớ rõ ngày đó trong biệt thự, khuôn mặt nho nhỏ kia thông minh đối nghịch như thế nào ứng đối cục diện, cháu nội của Nam Cung Ngạo ông, quả nhiên không phải bình thường!

Vì vậy, lúc xế chiều, một chiếc Lincoln phiên bản dài chậm rãi dừng ở đầu ngõ.

Ngõ có hơi hẹp, căn bản là xe không vào được, Nam Cung Ngạo không thể làm gì khác hơn đành phải xuống xe ở rồi đầu ngõ rồi đi vào, vừa đi vừa nhìn hoàn cảnh chung quanh, đơn giản mộc mạc, là một chỗ ở bình dân, cửa sổ nhỏ chỉnh tề mà ấm áp nơi lầu ba đó, Nam Cung Ngạo nheo mắt lại quan sát một hồi rồi mới đi lên.

“Các người…..” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết thoáng qua chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông áo đen vạm vỡ đeo kính đen cùng bóng dáng của Nam Cung Ngạo, bất ngờ đề phòng, nắm chặt cửa: “Các người muốn làm gì?”

“Tiểu thư, tiên sinh của chúng tôi có chuyện muốn nói cùng với cô.” Hộ vệ áo đen nói, bàn tay to chống trên cánh cửa.

Còn tiếp.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.