Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 329: Kết cục (một)



Nam Cung Dạ Hi nâng khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, chăm chú nhìn anh ta. 

“Thì ra anh có yêu tôi……” Cô ta run giọng nói.

Giờ phút này, máu toàn thân của Trình Dĩ Sênh đều xông lên đỉnh đầu, hét lớn “Mẹ nó, đừng có đánh rắm!”, sau đó quơ lấy cái thùng bể bên cạnh ném về phía cô ta.

Nam Cung Dạ Hi lại không để ý tới vẻ mặt cùng lời nói hùng hùng hổ hổ của anh ta, chỉ ôm ngực, đau đớn òa khóc, khóc xong lại tiếp tục đau, cô ta đã biết, rốt cuộc cô ta đã biết…… Dù người này cầm thú lại khốn nạn, nhưng ở trước thân tình vẫn có thể cứu chữa…..

Anh ta yêu mình.

Chẳng sợ chỉ còn một phần của một giây, dù là bởi vì các loại lý do hay các loại nguyên nhân này nọ, chắc chắc anh ta từng yêu mình.

Bởi vì yêu cho nên không đành lòng, bởi vì yêu cho nên mới lo lắng cho tương lai của hai mẹ con. 

Một người chết, cỡ nào dễ dàng.

Nhưng sau khi chết thì sao? Những người còn sống sẽ phải trải qua sinh hoạt như thế nào??

“Trình Dĩ Sênh, anh biết không? Anh thật sự rất đáng chết……” Nam Cung Dạ Hi đứng lên, ngân ngấn nước mắt run giọng nói: “Những gì anh đã làm thật sự đủ để anh chết một trăm lần, chỉ cần anh còn ở đây, anh trai cùng chị dâu của tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh, ba ba tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, hiện tại Y Y chưa hiểu chuyện, nhưng sau này, khi con bé trưởng thành, nếu biết cũng sẽ không tha thứ cho anh! Vì vậy anh đi tìm chết đi! Tôi buông tha anh, từ hôm nay trở đi tôi chính thức từ bỏ anh, Trình Dĩ Sênh, chúng ta kết thúc.”

Năm năm.

Cô ta dùng năm năm sai lầm để đổi lấy sự tỉnh ngộ của bản thân.

Cô ta dùng đoạn hôn nhân sai lầm để trả giá lớn cho sự tùy hứng kiêu ngạo của mình.

Nam Cung Dạ Hi lui về phía sau, tay run run chỉ vào anh ta, giọng khàn khàn  nói: “Nhưng anh nhớ cho kỹ, tôi không hối hận đã gả cho anh…… Tôi xác định tôi từng yêu anh, anh cũng từng yêu tôi…… Chúng ta không có ở bên nhau vô ích, mặc kệ là đã dùng phương thức gì!”

Cô ta lau nước mắt, mang theo chút kiên quyết cuối cùng chạy ra ngoài.

Tối tăm dần dần lùi lại phía sau, dường như chỉ kém một bước nữa là cô ta đi theo anh ta bước vào vực sâu vô biên, cuối cùng sẽ không thể dứt ra được, nhưng hiện tại cô ta lựa chọn từ bỏ.

Hẹn gặp lại, quá khứ hoang đường.

Trình Dĩ Sênh lẳng lặng nằm trong bóng tối một mình, nghe tiếng bước chân kia đi xa, trong lòng lại không có bất kỳ hi vọng gì.

Anh ta ở đây kéo dài hơi tàn đã nhiều ngày, anh ta cho rằng mình chính là đang chờ chết.

Anh ta chờ có người đến cho mình một kết thúc, để anh ta cảm thấy ngày chết của mình thật sự tới rồi, có giãy giụa cũng là vô dụng.

Cũng thật sự sẽ có người tới đây cho anh ta một dao trí mạng cuối cùng.

Hơi thở mong manh, anh ta nhắm mắt lại, trầm thấp kêu tên cô ta, nhưng cô ta cũng đã đi xa.

“Dạ Hi……”

Anh ta lại trầm thấp gọi, trong đầu là hình ảnh lần đầu tiên gặp được cô gái này vào năm năm trước, trong mắt cô là vẻ cao quý dối trá cùng sự ngang ngược bướng bỉnh, thật sự giống anh ta như đúc.

******

Ngồi xe chậm rãi trở lại biệt thự, Nam Cung Kình Hiên đã đứng đón ở bên ngoài.

Ánh đèn ở cổng lộ ra sự ấm áp, Dụ Thiên Tuyết xuống xe, anh đi tới giúp cô phủ thêm quần áo, ôm cô vào lòng.

Nam Cung Dạ Hi đi theo, biểu tình hoảng hốt, nhưng động tác lại rõ ràng.

“Anh.” Cô ta nức nở kêu một tiếng.

“Gặp được?” Nam Cung Kình Hiên nheo đôi mắt, nhàn nhạt hỏi.

Nam Cung Dạ Hi hít một hơi thật sâu, nói với Dụ Thiên Tuyết: “Cô có thể tránh mặt một lát hay không, cho tôi mượn cánh tay anh ấy dùng một chút?”

Dụ Thiên Tuyết hơi giật mình, một lát sau mới hiểu được ý tứ của cô ta.

Cô hơi xấu hổ, nháy mắt tiếp theo lại trở nên tự nhiên hào phóng, cười nhạt, tránh khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, đứng ở một bên, rốt cuộc nước mắt của Nam Cung Dạ Hi nhịn không được rơi xuống, cô ta bổ nhào vào lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên mà khóc lớn lên.

Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng đứng đó, cô có thể lý giải tâm tình hiện tại của Nam Cung Dạ Hi, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa một ít.

“Anh…… Em sai rồi, lúc trước em không nên tùy hứng như vậy, em không nên không nghe lời của anh…… Em xác thực đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, có lỗi với anh có lỗi với chị dâu, anh đừng giận em được không…… Anh đừng giận em, là em không hiểu chuyện, em không dám thừa nhận bản thân mình đã sai lầm…… Anh hãy tha thứ cho em……”

Cô ta khóc đến tê tâm liệt phế, giống y như một đứa trẻ.

Nam Cung Kình Hiên giơ tay ôm vai cô ta, bỗng nhiên cảm thấy để em gái đi gặp Trình Dĩ Sênh là rất đúng, ít nhất cũng khiến cho cô ta biết, trước kia chính mình có bao nhiêu tùy hứng cùng tự lừa mình dối người.

“Biết sai rồi thì tốt, nếu anh thật sự trách cô thì đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà, được rồi, đừng khóc nữa……” Giọng của anh hạ thấp một ít, nhẹ giọng dỗ dành, ánh mắt thâm thúy chậm rãi nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết, không biết là cô đã dùng biện pháp gì để khuyên bảo con bé bướng bỉnh đến muốn chết này biết sai lầm mà hối cải.

“Y Y đâu? Y Y ở đâu?” Ở trong lòng ngực anh trai khóc mệt mỏi, Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn chung quanh, đột nhiên thực nhớ mong con gái bảo bối của mình, con bé còn nhỏ như vậy, cái gì con bé cũng không biết.

“Trước đó chúng ta đi ra ngoài thì con bé đi theo Thiên Nhu và mẹ Ngô, nhưng hiện giờ có lẽ đã vào phòng ngủ, cô đi xem đi.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt của Nam Cung Dạ Hi phức tạp nhìn cô một cái, cắn môi nói: “Cám ơn.”

Dưới sự dìu đỡ của người giúp việc đi vào phòng mình.

Nam Cung Kình Hiên nhìn theo bóng lưng cô ta, thấp giọng nói: “Anh nói rồi, kỳ thực bản tính của cô ấy không xấu, chính là quá yêu mặt mũi, chuyện vừa xảy ra là luôn ăn vạ trên đầu người khác trước tiên, từ nhỏ đã như vậy, cũng do người nhà chiều hư.”

“Vậy lỗi lầm của cô ấy anh cũng có một phần, ai kêu các người quá cưng chiều cô ấy?” Dụ Thiên Tuyết cười nhẹ nói.

Nam Cung Kình Hiên xoay người ôm cô vào trong lòng ngực: “Hiện tại cũng không phải là anh chiều cô ấy, anh thấy về sau em mới là người đối đãi vô cùng với cô ấy, nhìn bộ dáng em đối đãi với Thiên Nhu là biết.”

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Tính tình của em không có tốt như thế, nếu cô ấy không thay đổi, em mới không thiện lương như vậy.”

“Vậy người nào, dù đã nửa đêm cũng muốn ưỡn bụng đi ra ngoài với cô ấy để nhìn tên khốn kiếp tội ác tày trời kia?” Nam Cung Kình Hiên yêu thích loại cảm giác cùng cô đấu võ mồm như thế này, nhẹ nhàng xoa tóc cô, mỉm cười hỏi.

“Tùy anh nói như thế nào cũng được, thật sự em chỉ là lo lắng cô ấy xảy ra chuyện, Trình Dĩ Sênh muốn làm gì chúng ta ai cũng không biết.” Dụ Thiên Tuyết cũng cười rộ lên theo anh.

Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự khát vọng, nhìn lúm đồng tiền xinh như hoa của cô, trực tiếp bế cô đi lên lầu. 

Dụ Thiên Tuyết có chút hốt hoảng, bắt lấy y phục của anh, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy? Em có thể tự mình đi.”

“Anh ôm trước một cái, anh sợ đến lúc bảo bảo lại lớn hơn thì ôm không nổi.” Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, nụ cười tươi rói ấm áp lộ ra vẻ mị hoặc chết người.

Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, trong ánh mắt ái muội của đám người giúp việc, đành chôn mặt ở cần cổ của anh, không dám nhìn ai.

*****

Hôn lễ đã định ngày, trong sự chờ đợi của mọi người, hết thảy đều đã thu xếp ổn thoả.

Chỉ còn lại có một đêm, Dụ Thiên Tuyết có cảm giác mình bị lăn lộn đến sắp chịu không nổi, Nam Cung Dạ Hi đang chọn lựa lễ phục ở bên cạnh, liên tục thay ra mặc vào, chạy tới cho cô nhìn: “Chị dâu, chị thấy tôi mặc cái này được không?”

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng dựa vào sofa, nhìn bộ lẽ phục thấp ngực màu cam hồng, lắc đầu: “Cô đâu còn là bé gái, mặc màu sắc đáng yêu như thế làm gì? Đi đổi một bộ đoan trang khác!”

Nam Cung Dạ Hi có chút nghiến răng, nhíu mày nói: “Dụ Thiên Tuyết, chị không thể khen một câu hay sao?! Thật vất vả tôi mới sửa sưng hô, chị cứ đả kích tôi?!”

Người phụ nữ mặc váy trắng ngồi trên sofa cười yếu ớt lắc đầu: “Tôi nói thật đó, cô không nghe mà cứ muốn mặc cái này, lát nữa xem anh cô nói như thế nào.”

Nam Cung Dạ Hi trừng mắt, có chút ôm hận ném bộ lễ phục màu cam hồng sang một bên, chọn một bộ màu bạc kim tuyến ướm lên người, khoa tay múa chân: “Vậy cái này?”

Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn nhìn dáng vẻ của cô, đứng dậy, dứt khoát tự mình đi đến đống lễ phục lựa chọn, một lát sau lấy ra một bộ lễ phục không tay màu đen tinh xảo, vạt áo có đính pha lê, ướm lên trên người cô: “Da cô trắng, mặc bộ này rất tôn lên khí chất, nói nhà tạo mẫu giúp cô buộc tóc cao lên, đừng xoã tóc, như vậy rất đẹp.”

Nam Cung Dạ Hi do dự khoa tay múa chân một hồi, thoạt nhìn so với khi nãy vừa lòng hơn rất nhiều.

“Không phải chị cũng chỉ lo đón khách thôi sao? Thử quần áo cho tới bây giờ?” Cuối cùng, Thiên Nhu cầm mấy bộ lễ phục để sang một bên, nhìn Nam Cung Dạ Hi nói.

“Cô biết cái gì?” Nam Cung Dạ Hi cãi lại: “Anh trai kết hôn, ngay cả tư cách phù dâu tôi cũng không có, chỉ có thể làm tiếp tân, trong lòng tôi không uất ức à? Tôi phải chọn một bộ thật đẹp, để bọn họ biết Nam Cung Dạ Hi tôi không có chồng cũng sống thoải mái dễ chịu như xưa, bằng không, ngày mai đám bạn bè chị em của tôi đến đây khẳng định là không nói lời gì hay ho!”

Thiên Nhu ôn nhu cười: “Ngại quá, Nam Cung tiểu thư, không may là chị dâu của chị vừa vặn còn có đứa em gái, vị trí phù dâu tôi không thể nhường cho ai, lần sau, đến lượt chị kết hôn tôi cũng có thể cung cấp miễn phí phục vụ phù dâu!”

“Biến!” Nam Cung Dạ Hi tức giận: “Con nhóc hư hỏng! A? Nghe nói Lạc Phàm Vũ gấp rút trở về từ Phi Châu để tham gia hôn lễ, cũng đã già như vậy rồi còn làm phù rể, chậc chậc, anh tôi đúng là mạnh hơn, chính là cưới vợ trước anh ấy, hừ!”

Dụ Thiên Tuyết ở bên cạnh cười cười: “Chẳng qua tâm của Lạc Phàm Vũ không thuộc về nơi nào mà thôi, nếu như anh ấy muốn kết hôn, có khối cô trẻ đẹp xếp hàng chờ, không cần chúng ta nhọc lòng.”

Thiên Nhu lẳng lặng nghĩ tới người kia, trong đôi mắt hiện lên chút khó hiểu, trầm mặc không nói gì.

“Vậy cũng kém hơn anh tôi!” Nam Cung Dạ Hi nheo mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết: “Nha ~~~ chị dâu, chị dám thay người ngoài nói chuyện! Một lát tôi đi nói cho anh tôi, anh ấy sẽ không tha cho chị!”

“Oan uổng, tôi không có.” Dụ Thiên Tuyết cười nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Trong phòng một mảnh ấm áp dạt dào.

Nam Cung Kình Hiên đi tới, gõ gõ cửa.

“Có gì cần anh hỗ trợ không?” Anh mặc một thân lễ phục thuần màu đen hình giọt nước, loá mắt bức người.

“Woa……” Nam Cung Dạ Hi há to miệng, mang theo vẻ tươi cười khó nén nhìn anh trai: “Anh, bây giờ em mới phát hiện anh rất tuấn tú, thật đó, siêu soái!”

“Hai cô chọn xong thì đi ra ngoài, đêm nay cô dâu cần nghỉ ngơi sớm, ngày mai phải dậy sớm trang điểm chờ xe hoa, cô ít lăn lộn thôi, ngày mai có thời gian cho các cô náo loạn.” Nam Cung Kình Hiên bước tới, đôi mắt chỉ chứa có một người, mỉm cười nói.

“Bọn em đi đây, anh rể, anh chăm sóc cho chị.” Thiên Nhu nghe lời đi ra ngoài.

“Chỉ có cô là thành thật!” Khi ra cửa Nam Cung Dạ Hi gõ gõ đầu cô, nhỏ giọng nói: “Nếu là tôi, đêm nay lại càng muốn theo chân bọn họ náo loạn, cô nhìn dáng vẻ kia của anh tôi thì biết, gấp gấp gáp gáp, giống như sợ ngày mai cô dâu của anh ấy sẽ bay mất vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.