Dụ Thiên Tuyết cắn môi, chết cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Tập trung làm việc được vài phút, điện thoại di động vẫn ong ong quấy nhiễu suy nghĩ, cô nhịn không được đành phải thỏa hiệp, nhớ tới đôi mắt của
Tiểu Nhu hiện tại vẫn còn nằm trong tay anh, nếu để anh mất hứng lại lật lọng thì hỏng, cô hít sâu một hơi rồi bắt máy. chương mới nhất đăng tại ddlequydon
“Buổi tối theo tôi đi tham dự tiệc rượu, hết giờ làm việc chờ tôi đến!” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm thấp có hơi cáu.
Dụ Thiên Tuyết cắn môi dưới đến đau nhói, ổn định hơi thở một chút mới
nói: “Tôi không có thời gian, tình hình của Thiên Nhu không được tốt,
tôi phải đi viện điều dưỡng thăm em ấy.”
“Dụ Thiên Tuyết, tôi nói lại một lần nữa, buổi tối ngoan ngoãn ở công ty chờ tôi, bằng không cô
cứ chờ xem!” Anh lạnh lùng uy hiếp.
“Anh còn chưa cho tôi xem đủ
sao?!” Dụ Thiên Tuyết khó có thể chịu đựng được, thanh âm nhất thời run run, dường như tất cả đau đớn cùng ủy khuất đều tuôn trào: “Nam Cung
Kình Hiên, anh đến cùng có phải là con người hay không?!”
“Đó là đáng đời cô! Tôi đã cảnh cáo cô không nên chọc Dạ Hi, cô coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai phải không?”
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, nhẫn nhịn nuốt nước mắt, oán hận tiếp tục công việc đang làm. truyện chỉ đăng trên ddlequydon
“Còn nữa, buổi tối tắm rửa cho sạch sẽ đi! Đừng làm tôi mất mặt!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng căn dặn.
“Chê tôi làm mất thể diện thì đừng có mang tôi theo, tôi không có cầu xin
anh.” Dụ Thiên Tuyết không cam lòng yếu thế đáp lại một câu.
“Cô….. Thấy tôi không có ở bên cạnh, cô liền lên giọng lớn lối phải không?”
Nam Cung Kình Hiên hạ thấp thanh âm, trong hơi thở nóng bỏng nồng đậm uy hiếp cùng ý tứ cảnh cáo.
“Đúng thì sao!” Dụ Thiên Tuyết nghẹn
đến đỏ mặt nói một câu, quyết đoán nhấn phím ngắt di động, không cho anh cơ hội tiếp tục đe dọa cô.
Bên kia, Nam Cung Kình Hiên đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng ‘Tút tút tút’, thấp giọng mắng một câu, bàn
tay siết chặt di động, giống như đang siết chặt lấy cô, càng nắm càng
chặt.
Nếu như Dụ Thiên Tuyết biết trước đây là bữa tiệc gì, có
đánh chết cô cũng sẽ không đi! Nếu như cô biết sau đó sẽ phát sinh
chuyện gì, cô tuyệt đối sẽ lựa chọn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thì đã không khiến bản thân trở nên thảm hại như vậy!
*****
Bóng đêm mê ly, trong tầng trệt đã không còn một bóng người.
Thời điểm nghe thấy tiếng giày da trong trẻo của Nam Cung Kình Hiên bước ra
từ thang máy, Dụ Thiên Tuyết liền hồi hộp khuẩn trương, một cái chớp mắt tiếp theo ánh mắt của cô cùng ánh mắt của anh chạm nhau.
Thân
ảnh cao lớn rắn rỏi kiêu căng lạnh lùng bước tới gần, đặt một xâu chìa
khóa lên trên bàn của cô, hừ lạnh một tiếng rồi cúi người, nắm cằm của
cô: “Coi như ngoan ngoãn, xem ra cô cũng biết hậu quả của việc cứng đầu
cứng cổ là cái gì!”
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu thoát khỏi sự khống
chế của anh, che dấu chán ghét trong lòng, đôi mắt trong veo nhìn anh
nói: “Nói trước, tôi không có lễ phục cũng không thích trang điểm, tốt
nhất anh nên cân nhắc một chút rồi hãy đưa ra quyết định, bên cạnh anh
có rất nhiều phụ nữ nguyện ý đi cùng anh!”
Nam Cung Kình Hiên lại là hừ lạnh một tiếng: “Không cần, phải là cô!”
Nói xong anh liếc mắt nhìn cái váy trắng tinh trên người cô đã bị cà phê
làm hỏng, lạnh lùng nói gằn từng chữ: “Quả nhiên dơ bẩn!”
Dụ Thiên Tuyết căm tức: “Còn không phải là do em gái của anh ban tặng!”
“Cô dám ra tay với nó, tôi còn chưa có tính sổ với cô!” Nam Cung Kình Hiên
kéo cô đứng dậy, gương mặt tuấn tú xanh mét, giống như là muốn giam cầm
cô không để cho cô cử động, lại ghét vết cà phê bẩn thỉu trên người cô:
“Còn nữa, tôi nói bẩn là nói cô!”
“…..” Dụ Thiên Tuyết suýt thì
nữa bất tỉnh, cánh tay khẽ động là lưng eo lại đau nhức, bả vai vẫn nóng rát như cũ, cả người cô run rẩy, tay chống đỡ vách ngăn không thể không chịu thua: “Đúng, là tôi bẩn, là tôi bẩn được rồi chưa? Anh đừng kéo
tôi, tôi có thể tự đi!”
Cô đau muốn chết, người đàn ông này có thể đừng đụng vào cô nữa hay không!
Nam Cung Kình Hiên cũng đã nhận ra cô không bình thường, đôi mắt lạnh lẽo
nheo lại, đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhu động lòng người của cô:
“Chết tiệt, có chuyện gì xảy ra với cô?!”
“Không có việc gì, rốt cuộc anh có muốn đi nữa hay không?” Dụ Thiên Tuyết cũng tức giận nói.
mang truyện đi xinghirõ nguồn:ddlequydon
Nam Cung Kình Hiên từ
trong hoảng hốt hoàn hồn, dứt khoát đưa một tay ôm lấy eo của cô, hơi
thở nóng như lửa phả lên mặt cô, lạnh lùng trầm giọng nói: “Người phụ nữ này, trời sinh cô ra là để chọc tôi phải không? Đàng hoàng một chút cho tôi!”