Chơi Độc

Chương 18



Cái gì gọi là "oan gia ngõ hẹp", Tôn Hồi căn bản không biết mình trở thành kẻ thù của người khác từ khi nào.

Bấy giờ, cô một mình vùi đầu đi về phía trước, đầy bụng tủi thân đều dồn cả trong mắt. Một phút trước thôi rõ ràng vẫn tốt đẹp mà, nhưng tại sao Giang Binh có thể đem bán cô chứ? Anh rể lại đang tính toán gì đây?

Tôn Hồi ngẫm nghĩ mà không hiểu, cứ gục đầu sượt qua vai một đám người.

Có kẻ quay đầu nhìn chằm chằm bóng dáng của cô và lên tiếng: "Này này, hình như chính là cô nàng kia!" vừa nói vừa chọt chọt Hoàng Tu Vũ.

Hoàng Tu Vũ mất kiên nhẫn: "Gì?"

"Chính là cô nàng họ Hồi ấy đấy, ban nãy chẳng phải không tìm được sao?"

Mười phút trước, mấy đứa bọn chúng vừa lượn qua quán net Đông Anh một lượt. Gần đây tên của Hà Châu càng ngày càng vang dội, nên để đề phòng chẳng may, Hoàng Tu Vũ cố ý gọi thêm mấy anh em nữa. Kết quả chạy một chuyến công cốc, cậu ta còn phải mời đám bạn một bữa, túi tiền đau đến hoảng.

Ai ngờ giẫm mòn cả dép cũng không thấy, thì người kia lại xuất hiện lúc đèn đuốc sắp tàn.

Hoàng Tu Vũ rống to: "Tôn Hồi!"

Song, Tôn Hồi vẫn việc mình mình làm đi thẳng về phía trước, có vẻ không nghe thấy. Hoàng Tu Vũ gào to mấy tiếng nữa, thấy cô không phản ứng lại, cậu ta hỏi: "Không nhận nhầm người đấy chứ?"

Đồng bọn đáp: "Không nhầm, tao cũng thấy cô ta hai lần rồi, chính là cô ta đấy!"

Hoàng Tu Vũ nhổ một bãi nước bọt, rảo chân hai, ba bước đuổi theo, trực tiếp giơ tay tóm chặt lấy bả vai Tôn Hồi: "Con mẹ nó, đứng lại cho ông!"

Tôn Hồi vẫn luôn bước đi như kẻ mất hồn, chợt cảm thấy bả vai xiết chặt một cái, bấy giờ cô mới nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn phía sau. Một tiếng gào chấn động bên tai khiến lỗ tai cô đau đớn, còn có thứ mùi khói khó ngửi bay tới. Trong lòng cô gấp gáp, vung cánh tay quát to một tiếng, lại phất thẳng trúng vào mặt Hoàng Tu Vũ, một cái bạt tai vang lên sắc nét, Hoàng Tu Vũ tức điên: "Đệch mợ!"

Tôn Hồi thấy cậu ta hung dữ, mấy tên kia lại giống như bừng bừng khí thế, một luồng khí sặc mùi du côn thốc vào mặt. Tôn Hồi cảnh giác cao độ, co cẳng chạy ngay về phía đối diện đang có người.

Lời rắm thối của Hoàng Tu Vũ còn chưa thả ra nổi một câu, còn bị ăn ngay một phát tát, đâu thể nào dễ dàng bỏ qua cho Tôn Hồi. Không nói hai lời, cậu ta liền đuổi theo cô luôn, vừa đuổi vừa ngoác mồm chửi: "Con mẹ mày biết ông đây là ai không hả, đứng lại cho ông!"

Tôn Hồi ngoái đầu nhìn, chỉ thấy mấy tên con trai như ong vỡ tổ lao tới cô. Tôn Hồi không ngớt kêu khổ, chẳng ngờ được một câu nói của Tạ Kiều Kiều thành lời sấm, cô đúng thật đụng phải kẻ háo sắc rồi!

Nháy mặt chạy tới đối diện, bên vỉa hè là một bức tường dài vây quanh chỉ có hai ba người qua lại. Sau khi thấy tình hình thì họ đều tránh ra xa. Tôn Hồi kêu to "Cứu với!", nhưng chẳng ai bận tâm. Hoàng Tu Vũ vẫn gắt gao đuổi theo không buông.

Vốn Tóc Vàng còn đương lải nhải: "Trùng hợp quá! Phải rồi, lần trước em tìm Tiểu Dương chuyển lời, lần sau có thể gọi nó cùng tới làm việc..." đang nói đột nhiên thấy phía trước diễn một màn "mày đuổi tao chạy", Tóc Vàng ngừng lời chốc lát rồi nói tiếp: "Anh Châu, có cần đi giúp không?"

Hai người đứng sau một xe van, Hà Châu đốt một điếu thuốc. Anh cúi đầu, nâng ánh mắt nhìn về phía đám người đang chạy tới đầu bên này, thấp giọng bảo: "Không cần!"

Tóc Vàng chẳng biết Hà Châu tính toán gì, gã không khỏi lo lắng cho Tôn Hồi. Thằng nhãi Hoàng Tu Vũ là đứa bắt nạt người lành, sợ kẻ ác, thật sự có khả năng làm vài chuyện trên đường phố đấy.

Rốt cuộc Tôn Hồi không chạy lại nổi với năm, sáu tên con trai. Chưa tới một chốc thì cô đã bị một trong số đó tóm được. Cô gào thét rất to cũng chẳng ai quan tâm, đối phương còn ở đó cười nhạo: "Chạy gì mà chạy, đi chơi với các anh nào!"

Hoàng Tu Vũ vung cánh tay lên sắp tấn công: "Dám đánh ông đây, cũng không nghe ngóng xem ông là ai hả?" một tay vung lên chuẩn bị hạ xuống để trả thù cho cái tát kia.

Năng lực phòng bị của Tôn Hồi đã dày công tôi luyện, cô thét to một tiếng nâng cánh tay lên che mặt, thế là tên đang tóm cô vừa vặn ăn phát tát ấy thay cô. Mu bàn tay nổ vang, đau đến lớn tiếng chửi, buông ngay tay ra, còn nghe thấy Tôn Hồi gào một câu:"Mày lại chẳng phải WC cộng cộng, con mẹ nó, ai hỏi thăm về mày chứ!" Cô quay người, tiếp tục ra sức chạy trốn.

Tóc Vàng "ha" một tiếng, chỉ về phía trước cười bảo: "Cô gái gì đây!"

"Cô gái tốt!" Hà Châu nhàn nhạt đáp rồi cất bước đi sang bên cạnh, vừa khéo rời khỏi tầm chắn của xe bánh mì.

Tóc Vàng không thể tưởng tượng nổi câu nói vừa bật ra khỏi miệng của Hà Châu, chỉ thấy đám người phía trước càng chạy càng tới gần, bám sát Tôn Hồi không tha. Còn Tôn Hồi vốn dĩ ban đầu vô cùng lo lắng thì bỗng dưng có hai người lọt vào trong tầm mắt. Cô nhìn trân trân một người trong số đó, kinh ngạc và mừng rỡ gọi: "Hà Châu!"

Câu này vừa cất lên liền bị tên háo sắc bắt được. Tôn Hồi vặn vẹo đầu cứ luôn kêu:

"Hà Châu, Hà Châu mau cứu tôi!"

Nhưng Hà Châu chỉ hút thuốc, đứng ở đó chẳng may mảy nhúc nhích hệt như không nghe rõ. Tôn Hồi cuống cuồng gào rát cổ họng: "Anh Hà, anh Hà, anh Hà!" thậm chí gọi hẳn ba lượt, xung quanh chấn động điếc cả tai.

Tóc Vàng chỉ thấy Hà Châu chợt nhếch khóe môi, mặt mày toàn là ý cười chưa từng xuất hiện. Anh sải bước chân, phút chốc chạy lên một đoạn, như thể từ trên Trời hạ xuống, nắm lấy bả vai của Tôn Hồi kéo vào trước ngực, tay kia vung ra một đấm đánh thẳng vào mặt đối phương, dưới chân cũng mau lẹ móc một cước, chớp mắt khiến đối phương ngã nhào trên đất.

Tóc Vàng đuổi kịp: "Tiểu Dương, chuyện gì đây?" Gã giữ Hà Châu lại, đưa mắt ra hiệu

cho Tiểu Dương đang định động thủ: "Đây là anh Châu của anh, xảy ra chuyện gì?"

Mọi người đều dừng động tác. Hoàng Tu Vũ nhận ra Hà Châu, cậu ta mở miệng: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Toàn là bạn bè mà, em tìm cô gái này có vài lời cần nói!"

Tôn Hồi có núi dựa, gan cũng to lên, cô hổn hển tố cáo: "Bọn họ xông tới muốn bắt tôi!"

Hà Châu ôm Tôn Hồi vào lòng, rũ mắt nhìn cô gái vô tri vô lách, bấy giờ anh mới bảo với Hoàng Tu Vũ: "Có gì nói thẳng đi, cô ấy là bạn của tôi!"

Hoàng Tu Vũ thoáng khựng lại, nhớ tới mối quan hệ của Hà Châu và Giang Binh, và nghĩ đến câu Hà Châu nói ra ban nãy, không khỏi tức tối, chẳng lẽ lột đi lớp da của Hà Châu chắc? Sắc mặt cậu ta không vui, chỉ vào Tôn Hồi và nói: "Cô gái này làm bồ nhí!" rồi nhìn về phía Hà Châu: "Anh không biết chứ, Giang Binh là anh rể em! Chị em vẫn luôn ở quê đợi anh ấy về làm đám cưới!"

Tôn Hồi ngây ra. Trời đêm giáng xuống một tiếng sấm sét!

Bên kia Giang Binh vẫn lái xe tìm kiếm bóng dáng của Tôn Hồi dọc theo con đường.

Đàm Đông Niên ngồi trên ghế sau tức tối đến đau cả đầu, căm hận mắng chửi mấy câu, gọi điện thoại liên tục cho Tôn Hồi lại chẳng có người nghe máy.

Hẳn là anh ta đã dọa đến cô rồi. Đàm Đông Niên ngẫm nghĩ rồi cười một tiếng: "Bỏ đi, về biệt thự!"

Giang Binh nhìn vào gương chiếu hậu, sự lo lắng không nói ra thành lời. Nhưng Đàm Đông Niên lại thăm dò tâm tư của Giang Binh, hờ hững bảo: "Nếu cậu lo cho cô ấy, thế thì rõ thật là một trò cười!" Một là, hắn không có tư cách, hai là Tôn Hồi rất lanh lợi, cũng sẽ không đi tìm cái chết đâu.

Về tới biệt thự, đèn trong phòng khách sáng chưng, người giúp việc ra mở cửa, nhỏ giọng: "Tiên sinh, phu nhân đến ạ!"

Đàm Đông Niên cau mày, bước vào phòng liếc mắt nhìn Tôn Địch đang đứng cạnh sô pha.

Tôn Địch lấy lòng, mở miệng: "Tối nay em ninh canh, trước đây anh thích uống nhất. Em mang đến cho anh đấy. Để em bảo dì đi hâm nóng!"

Đàm Đông Niên vặn vặn cổ, thả lỏng gân cốt, đáp: "Tối nay đi ăn với Hồi Hồi no quá! Không uống canh này nữa!"

"Hồi Hồi?" Tôn Địch ngẩn ra.

Đàm Đông Niên cười: "Ừ, còn ăn bắp răng nữa. Cô nhóc ấy thèm ăn!"

Sắc mặt Tôn Địch thoáng chốc biến đổi.

***

Bắp rang mới ăn mấy miếng mà thôi, vốn chưa ngọt tới tim. Giờ phút này trong miệng Tôn Hồi là mùi vị chua xót, cổ họng khô khốc, cô đưa mắt nhìn ra một khoảng tối đen bên ngoài.

Ngồi bên đường cau mày đau khổ suy nghĩ, Tôn Hồi nghĩ thế nào cũng không hiểu, một lớp tàn thuốc rơi cạnh chân. Cô cất tiếng:"Cho tôi một điếu!"

Hà Châu dựa vào cột điện, nhả ra một ngụm khói và cứ mặc kệ cô. Tôn Hồi giận dữ đứng phắt dậy cướp lấy thuốc lá trên tay Hà Châu. Anh cắn đầu lọc thuốc, tóm hai tay đang vung loạn của cô, hít vào một hơi thuốc rồi nhả ra một ngụm. Tôn Hồi lập tức nhắm mắt ho khan. Hà Châu thấp giọng: "Chính là mùi vị này đấy!" Dứt lời, anh buông cô ra.

Tôn Hồi hung dữ đạp mấy phát, trừng mắt nhìn đến nỗi đục ra hai cái lỗ trên mặt anh mất. Hà Châu thủng thẳng nói: "Lấy oán trả ân?"

Chỉ bốn từ này khiến khiến cho con người của Tôn Hồi biến sắc, lộ rõ ánh mắt thiện chí.

Khi bọn Tạ Kiều Kiều tới, Tôn Hồi đang kéo Hà Châu cùng ngồi xổm bên đường chuyện phiếm: "Ban nãy tôi gọi anh nửa ngày anh cũng không nghe thấy, suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi!" Thấy bọn Tạ Kiều Kiều xuất hiện, cô thu lại giọng nói, cười hì hì bước lên trước làm như chẳng có việc gì, rồi vẫy tay tạm biệt Hà Châu, cứ thế hồn nhiên chạy luôn.

Hà Châu rút một điếu thuốc nữa, ngậm trong miệng, anh dõi mắt nhìn Tôn Hồi và bạn cùng phong nắm tay nhau, vai kề vai chạy về phía trạm xe bus. Trên môi anh nở nụ cười, cắn chặt điếu thước, khẽ lẩm nhẩm như nhớ lại chút dư vị: "Hồi Hồi..."

Đêm nay Giang Binh không về nhà trọ. Trước nửa đêm, hắn lượn quanh đường phố gần rạp chiếu phim tìm mấy vòng, sau nửa đêm hắn ngủ trên xe. Lúc tỉnh dậy nhận được điện thoại ở quê. Đầu dây bên kia là giọng nữ nói: "Em sợ anh bận nên hai tháng nay cũng không dám gọi điện thoại cho anh!"

Giang Binh cười chua chát, từ từ khởi động xe rồi chạy tới công ty.

Tôn Hồi còn chưa bắt đầu yêu đương thì đã thất tình.

Cả đêm cô chưa hề chợp mắt, nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng mà đầu óc loạn thành một mớ. Bên kia điện thoại, Tạ Kiều Kiều đã không chống đỡ nổi, ngáp một cái, bảo: "Cho dù gọi điện thoại qua mạng không mất tiền cũng đừng lãng phí thế này chứ. Tao còn phải ngủ tiếp đây!"

Tôn Hồi khó chịu nói: "Tao thất tình đấy..."

Tạ Kiều Kiều mơ mơ màng màng dỗ dành cô: "Ờ,ờ, thất tình..."

Tôn Hồi thấy cô bạn qua quýt cho xong chuyện thì đau lòng muốn chết, ngắt luôn điện thoại. Di động bỗng nhiên lại reo vang. Tôn Hồi thoáng ngẩn người rồi chậm rãi nghe máy: "Chị..."

Tôn Địch dịu dàng lên tiếng: "Tối qua chị gọi điện thoại về nhà, sao trong nhà không có ai. Bố mẹ bảo em không về nhà nghỉ."

Tôn Hồi hơi hoảng: "À, em đi chơi với bọn Tạ Kiều Kiều!"

"Sao đi cùng họ? Vừa rồi chị nói chuyện với anh rể có nhắc tới em đấy! Anh ấy bảo tối qua dẫn em ra ngoài."

Tôn Hồi tức khắc đau buốt răng, không biết nên trả lời thế nào thì Tôn Địch đã nói tiếp: "Lần trước chị đã bảo với em, nếu anh rể tìm em, em phải nhắc trước với chị một tiếng, bệnh hay quên nặng vậy à?"

Tôn Hồi có tật giật mình, ấp úng đáp: "Vâng, quên ạ..."

Nói chuyện hồi lâu, Tôn Địch cười cười: "Bỏ đi, lần sau không được kiếm cớ. Cũng gần ba tháng rồi, mọi việc nhanh chóng kết thúc thôi."

Ba tháng ở riêng, ba tháng áp lực. Tôn Địch tiếp tục hóa trang diễn vai Đàm phu nhân lại bừng tỉnh ngộ trong nháy mắt tối hôm qua. Đối với những chất vấn liên tục của cô, Đàm Đông Niên luôn trưng vẻ mặt đắc ý: "Đúng, cô ký tên đi! Tôi cũng sẽ không suy nghĩ đến Hồi Hồi nữa. Phải biết rằng ngày nào cô còn lắc lư trước mặt tôi thì tôi nghĩ tới Hồi Hồi ngày đó!"

Cục diện li hôn đã định không thể xoay chuyển, Tôn Địch hà tất phải khổ sở giãy giụa nữa. Nhưng cô ấy không dễ dàng li hôn thế được, rơi vào kết cục sa sút, trở thành trò cười của nhà họ Tôn.

Đứng trong phòng khách của căn hộ, Tôn Địch ôm lấy cánh tay. Năm nay cô ấy hai mươi sáu tuổi, từng giây từng phút đều trong tư thế mãnh mẽ tranh đấu. Cả nhà họ Tôn trọng nam khinh nữ. Song, những việc Tôn Địch làm tốt hơn so với đám con trai gấp trăm lần. Bố mẹ cả ngày đều muốn sinh con trai, cô ấy thu nhận Tôn Hồi, để thành quả thất bại này thời thời khắc khắc đều xuất hiện trước mặt họ.

Giờ Tôn Địch sắp có một cuộc hôn nhân thất bại, nhưng sẽ không có kết cục nhếch nhác đâu, tự có người bên cạnh sẽ thay cô ấy làm đối tượng cười nhạo của đám họ hàng thân thích rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.