Chồi Non - Nam An

Chương 24



“Hình như ướt rồi.”

Giang Nha đẩy chiếc quần lót màu trắng của mình, dùng ngón tay tách môi âm h/ộ. Nơi đó đã có chút dính nhớp và ướt át.

Cô đặt ngón tay của mình trước camera để Bạc Kỳ nhìn: “Nhìn này.” “Cởi quần lót của em ra để anh nhìn xem.”

Giang Nha từ chối: “Không được, nhìn thấy thì anh cũng đâu có được ăn, hơn nữa xấu hổ lắm, em không muốn cởi đâu.”

Cô chỉ muốn cậu nghẹn chết thôi.

“Chị ngoan, cởi nó ra để em nhìn được không? Cầu xin chị đấy, em muốn nhìn, nhìn một chút cũng được.”

Giang Nha ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới cậu sẽ làm nũng với cô? Làm nũng vì chuyện này? Sao cậu có thể làm được chuyện đó chứ?

Cô đột nhiên không còn hứng thú trêu chọc cậu nữa. Nghĩ lại thì em trai này cũng có chút đáng thương.

Giang Nha mặc lại váy ngủ, chỉnh lại tư thế, ôm cái gối vào trong lòng, chỉ trong giây lát đã nghiêm mặt.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận mắt lên chắp đấy, Tuổi còn nhỏ, phải đứng đắn hơn cho em, xem những thứ lành mạnh, đừng để trong đầu lúc nào cũng có mấy hình ảnh đồi trụy.”

“…”

Bạc Kỳ thiếu chút nữa thì hộc máu.

Cậu cúi đầu nhìn cái lều dựng lên ở giữa háng, khổ sở nói không nên lời, chỉ có thể ai oán nhìn Giang Nha.

“Em đi ngủ đây.”

Giang Nha sợ mình sẽ mềm lòng, vì vậy cô đã kết thúc cuộc gọi video với vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng chỉ 3 giây sau khi cúp máy, cô lại lập tức hối hận.

Cậu sẽ không nghẹn hỏng đúng không?

Tuổi trẻ tinh lực tràn đầy như vậy, nếu thật sự nghẹn hỏng thì chuyện phòng the của cô sau này sẽ như thế nào?

Giang Nha giơ tay vỗ vỗ vào mặt mình, cuối cùng đành phải chịu đựng sự xấu hổ, cởi quần lót rồi dùng tay tách hoa môi ra, lấy điện thoại chụp một bức ảnh rồi gửi đi.

Hơn 10 phút sau cô mới nhận được tin nhắn: [Ảnh chụp rất đẹp, hoạt động rất tốt.]

Đến đầu ngón chân của cô cũng biết cậu dùng bức ảnh kia để làm gì.

Giang Nha xấu hổ ngã xuống giường, lấy chăn bọc mình lại. Lần đầu tiên làm loại chuyện này mắc cỡ muốn chết!



Ngày hôm sau cô cùng mẹ đi mua sắm, mẹ Giang vui vẻ kéo Giang Nha đi mua vài bộ váy.

Giang Nha nói: “Con có đủ quần áo để mặc mà, mua cho mẹ đi.”

Mẹ Giang đầy mặt ghét bỏ: “Mấy bộ quần áo của con đâu có nữ tính chút nào đâu? Không phải quần jean thì cũng là áo phông.”

Giang Nha bĩu môi, không nói lời nào.

Mẹ Giang vốn dĩ còn muốn đưa Giang Nha đi làm tóc, nhưng nhìn thời gian thì đã quá muộn.

“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy?”

Mẹ Giang khăng khăng bắt Giang Nha mặc chiếc váy mà bà vừa mới mua. Chiếc váy trắng dài tôn lên vẻ ngoài xinh đẹp của cô, khiến cô trông giống như một nữ sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp.

“Nào, mẹ chẳng làm gì cả, chẳng lẽ mẹ đem con đi bán sao?”

Mẹ Giang đi quanh người Giang Nha một vòng, hài lòng gật đầu: “Hừm, không tồi, bây giờ mới nữ tính chứ.”

“…”

Trong lòng Giang Nha đột nhiên có dự cảm chẳng lành, cô nghi ngờ nhìn mẹ Giang: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ —”

Điện thoại của mẹ Giang vang lên. Bà xua tay, đi đến bên cạnh để nghe điện thoại.

Sự nghi ngờ trong lòng Giang Nha càng lúc càng lớn hơn. Mẹ Giang nghe điện thoại xong còn cười ha ha rồi kéo cô ra bên ngoài.

“Ôi chao, thật là trùng hợp, dì Đồng của con cũng ở đây. Đi thôi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Dì Đồng là bạn chơi bài của mẹ cô, cũng là một giáo viên đã về hưu.

Giang Nha bị mẹ Giang nửa túm nửa kéo tới một nhà hàng ở tầng trên trong trung tâm thương mại.

Khi Giang Nha nhìn thấy bên cạnh dì Đồng còn có một người đàn ông hơn 30 tuổi nữa, cô liền hiểu ra.

Xem mắt?

Chẳng trách hôm nay mẹ cô lại dẫn cô đi dạo phố rồi mua váy, mua xong còn bắt cô phải mặc luôn.

Thì ra là vậy.

Dì Đồng và mẹ Giang hàn huyên vài câu thì bắt đầu vào chủ đề chính. Giang Nha cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cũng không thể phản bác trực tiếp được, chỉ có thể giữ khuôn mặt tươi cười mà ăn uống.

Con trai dì Đồng năm nay 31 tuổi, đang làm giám đốc sáng tạo trong một công ty quảng cáo, công việc tốt, lương cao, có nhà và xe hơi, thoạt nhìn có hơi nhút nhát.

Không nói đến chuyện khác, nhưng chỉ riêng chiều cao khoảng 1m75 cùng với đường chân tóc dựng ngược thì người này không phải khẩu vị của Giang Nha.

Nói chuyện khoảng hơn 15 phút, hai bên về cơ bản đã hiểu biết một chút về tình trạng của nhau.

Sau đó, mẹ Giang và dì Đồng quyết định rút lui.

“Chuyện đó,” Con trai của dì Đồng mở miệng trước: “Xin lỗi, tôi không thực sự tán đồng với nghề nghiệp của cô lắm. Con gái làm bác sĩ nam khoa… Nói ra luôn cảm thấy không thích hợp. Tôi muốn hỏi cô có định chuyển nghề trong tương lai không?”

“Tôi không có ý định.”

Giang Nha uống một ngụm nước chanh, một tay chống cắm, cười tủm tỉm nhìn người đối diện: “Bác sĩ nam khoa cũng không phải nghề nghiệp gì đáng xấu hổ. Xin thứ lỗi vì tôi nói thẳng, anh Đồng đây có thể bảo đảm mình cả đời này không mắc bệnh nam khoa hay không?”

“Khụ!”

Con trai của dì Đồng bị sặc, mặt mũi đều đỏ bừng, lúc ra về còn không thanh toán hóa đơn.

Giang Nha trợn tròn mặt, giơ tay gọi người phục vụ tới gọi vài món. Người phục vụ còn chưa đi tới thì cô đã nghe thấy một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu: “Cho tôi thêm một phần giống hệt như vậy.”

“…”

Sắc mặt Giang Nha lập tức thay đổi, da đầu cũng trở nên tê dại. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm.

“Sao vậy? Nhìn thấy anh rất ngạc nhiên sao?”

Bạc Kỳ kéo ghế ra, ngồi xuống vị trí mà anh Đồng kia vừa ngồi, hai tay đan vào nhau, chống cằm nhìn Giang Nha.

“Anh…”

Giang Nha không biết cậu có nhìn thấy anh Đồng kia không, nhưng cô cảm thấy mình cần thiết phải giải thích với cậu.

“Khụ, chuyện là như thế này.”

Giang Nha uống một ngụm nước chanh: “Em không biết mẹ em sẽ kéo em tới đây để xem mắt, nếu em biết, em chắc chắn sẽ không tới.”

“Ừ.”

Bạc Kỳ cầm lấy cái cốc mà cô vừa uống, môi chạm vào dấu son môi mờ nhạt của cô ở trên miệng cốc, uống một ngụm.

“…” Ừ là có ý gì? Là tin cô hay không tin cô vậy?



Sau khi ăn cơm xong thì cũng đã hơn 1 giờ, chuyện xem mắt với anh Đồng kia khiến mẹ Giang đuối lý, cho nên bà cũng không dám gọi điện cho Giang Nha kể cả khi nó đã kết thúc.

Ngày mai bọn họ phải quay lại thành phố, vé đi tàu cao tốc lúc 2 giờ chiều.

Từ trong trung tâm thương mại bước ra, Bạc Kỳ chủ động nắm tay Giang Nha, hỏi cô: “Anh nhớ gần đây có một rạp chiếu phim, em có muốn đi xem phim không?”

Nhắc đến xem phim, Giang Nha không khỏi nhớ tới lần cuối cùng xem phim với cậu, dứt khoát lắc đầu.

“Chúng ta đi chơi cái kia đi.”

Ở bên đường có một cái máy gắp thú nhồi bông, Giang Nha giơ tay chỉ chỉ vào đó: “Trước đây em đã từng chơi rất nhiều lần rồi, nhưng chưa có lần nào là kẹp được thứ gì cả.”

“Lúc em kẹp anh không phải rất giỏi sao?”

Bạc Kỳ nghiêng đầu, môi mỏng gần như dán vào tai cô khi nói những lời này. Hơi thở ấm áp phả vào tai Giang Nha, khiến cô không khỏi nổi da gà.

Lúc đầu cô còn không hiểu ý của cậu là gì. “Em kẹp anh lúc nào —”

Lời nói vừa dứt, khuôn mặt Giang Nha nhanh chóng đỏ ửng. Cô tức giận nhéo cánh tay Bạc Kỳ: “Anh thô bỉ quá rồi đấy!”



Khi Giang Nha về đến nhà thì mẹ Giang đã nấu cơm xong.

Bởi vì buổi xem mắt không thành công với anh Đồng, sắc mặt mẹ Giang cũng không được tốt, Giang Nha vừa về là bà đã chất vấn: “Con đã nói gì với Tiểu Đồng vậy?”

“Con có thể nói gì với anh ta chứ?”

Giang Nha cầm một cái túi trong tay, bên trong đều là những con thú nhồi bông mà Bạc Kỳ gắp cho cô. Cô ném cái túi lên giường, rửa tay xong mới bước ra nói với mẹ Giang: “Là do người ta coi thường nghề nghiệp của con, cho rằng bác sĩ nam khoa không đáng nhắc tới.”

“Bất cứ nghề nghiệp nào cũng chẳng phân biệt cao thấp nghèo hèn, sao Tiểu Đồng có thể là loại người như vậy chứ?”

Mẹ Giang thật ra là một người rất bênh vực con mình, hơn nữa bà vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp của con gái. Bây giờ nghe người ta nói công việc của con gái bà là thứ không đáng nhắc tới, bà lập tức chặn số điện thoại của Tiểu Đồng.

“Mẹ.” Giang Nha ngồi xuống, múc cho mẹ Giang một bát canh sườn hầm với củ sen: “Không phải con đã nói với mẹ rồi sao, con có bạn trai rồi. Hôm nay mẹ làm con rất khó xử đấy, mẹ biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.