Chốn Đào Nguyên

Chương 15: Trời cao đất rộng



"Nhìn xa lắm đúng không." Khưu Thời nói.

***

"Tôi buộc phải trong tầm khống chế mà." Hình Tất đáp.

Khưu Thời vẫn nhìn hắn, không biết nên hiểu câu trả lời của Hình Tất theo nghĩa nào.

Nhưng với tình trạng có thể đang bị giám sát từ mọi phía và trong người biết đâu còn bị cấy thêm máy móc gì đấy mà anh chưa phát hiện này, Khưu Thời không truy hỏi nữa.

Chỉ nói rằng: "Chuyến này tính mạng của anh em tôi nằm cả trong tay chúng ta, chỉ cần không chết thì phải quay về."

"Tôi biết." Hình Tất đáp.

"Anh còn thích món nào trong số này không?" Khưu Thời hỏi, "Tặng luôn cho anh."

"Ông cụ có tới chỗ tôi đòi lại không vậy?" Hình Tất bảo.

"Chắc không đâu," Khưu Thời cười cười, nghĩ đoạn nụ cười biến mất, "cụ ấy dọn riêng những thứ này ra hẳn là để lại cho tôi, giờ chẳng biết cụ còn sống không nữa."

"Tôi muốn cả số thẻ tranh này." Hình Tất nói.

"Lấy đi." Khưu Thời bảo.

Hình Tất lấy mấy tấm thẻ tranh cũ trong va li ra, chồng gọn lên nhau rồi cho vào túi.

Ông cụ bảo đây đều là tranh minh hoạ tạp chí hồi xưa, chủ yếu là các kiến trúc hoàn chỉnh – có tường, có nóc, có màu sắc, có cửa và cửa sổ.

Cụ còn bảo những khu vực khác vẫn còn các kiến trúc như vậy, nhưng từ khi bắt đầu có kí ức Khưu Thời đã sống luôn ở vùng đá đen lởm chởm tại ngoại ô thành phố Mây rồi, anh chỉ nhìn thấy mấy kiến trúc ấy qua số thẻ tranh này thôi.

"Xong rồi." Hình Tất nói.

"Đi thôi, về nhậu." Khưu Thời bảo, "Anh uống được thật hả?"

"Tuy không cần thiết nhưng uống được thật," Hình Tất nói, "không quá một lượng nhất định thì chuyển hoá được."

"Vậy anh nhớ bảo mình tửu lượng không ổn, uống tí ra góc nằm giả chết là xong," Khưu Thời dặn, "tửu lượng của Triệu Lữ cũng cỡ hai cốc là hết đát, anh thấy nó vật ra thì vật theo là được."

Hình Tất cười cười: "Được."

Giờ ngoài kia được hỗ trợ phòng thủ nên công nhân dọn xác không ra tuần tra nữa, với cả sáng sớm mai Khưu Thời lại bị đưa đi nên cả đám bèn tụ tập trong công sự, quây thành hai vòng hoặc xổm hoặc ngồi bên bàn thấp.

Chỉ có Tiêu Lỗi dù đã trầy trật hoà nhập vào đội ngũ dọn xác nhưng không quên thân phận đặc phái viên Sở An sinh của mình là còn giữ vững cương vị, vẫn trực ở công sự liên lạc phòng khi bên hỗ trợ phòng thủ bất chợt gọi đến.

"Có chừa một ít cho đội trưởng Tiêu chưa." Khưu Thời hỏi.

"Mang sang cho cậu ta rồi," Triệu Lữ nói, "sợ nhỡ chuyện nên chả thèm cả rượu cơ."

Trên bàn bày không ít đồ ăn – chính xác hơn thì là đồ hộp như thịt thà rau cải các thứ, ở giữa là một thùng rượu đầy, ai muốn uống thì dùng muôi to mà múc.

"Nốt hôm nay rồi khỏi sống nữa hay gì, số đồ hộp này là hàng trữ đông của mấy cậu đấy." Khưu Thời ngồi xếp bằng xuống chỗ mọi người chừa cho, đoạn vẫy tay gọi Hình Tất.

Hình Tất cũng ngồi xếp bằng kế bên anh.

"Mọi khi cũng ít dịp ăn uống thịnh soạn như thế," Triệu Lữ bảo, "lần này..."

Triệu Lữ nói đến đấy thì dừng, tuy không nói trắng ra nhưng tất cả đều biết lần này Khưu Thời sẽ đến Rừng Đông tìm Hồ Tiểu Lĩnh.

Chuyện Hồ Tiểu Lĩnh bị bắt cóc vốn đã khiến họ sa sút tâm trạng, sau khi biết chúng bắt Hồ Tiểu Lĩnh đi là vì muốn ép Khưu Thời đến Rừng Đông, mọi người đều hơi nhạy cảm khi đối mặt với một Khưu Thời sắp phải lên đường vào ngày mai.

"Anh Thời," Hà Giang cầm cốc rượu trước mặt lên, "hồi trước anh dặn phải bảo vệ bản thân trước rồi mới cứu người, đừng lấy mạng đổi mạng..."

"Bị Hồ Tiểu Lĩnh lây rồi chả đứa nào biết ăn nói cả," Triệu Lữ tặc lưỡi, "mẹ mi bảo ai lấy mạng đổi mạng."

"Tuy không biết chuyện lần này rốt cục nghiêm trọng đến đâu, và chẳng ai muốn anh đi cả," Hà Giang không để Triệu Lữ chặn họng, vẫn cứ giơ cốc, "nhưng... tụi em đều biết anh chả bao giờ giữ lời trước mấy chuyện này, thể nào anh cũng sẽ đi..."

Khưu Thời không nói gì, cầm cốc chờ hắn dứt lời.

"Tụi em chỉ biết dặn anh phải thật cẩn thận, giữ mình trước cứu người sau." Hà Giang bảo.

"Rõ rồi," Khưu Thời ngoảnh đi hớp một ngụm rượu, "đám ngố này."

Cả bọn ngửa cổ nốc rượu, sau đó vồn vã múc cốc thứ hai.

"Còn nữa không?" Khưu Thời khẽ hỏi Triệu Lữ.

"Không nói cho xong thì tụi nó cứ thấp thỏm." Triệu Lữ lướt qua anh liếc Hình Tất.

"Anh Hình Tất này," Hà Giang lại nâng cốc lên rồi cả nhóm cùng cầm cốc, Hà Giang nhìn Hình Tất, "anh đã là vệ sĩ thì ắt phải lợi hại hơn anh Thời của tụi tôi..."

"Có cái đếch ấy." Khưu Thời nói.

Hình Tất cười cười cầm cốc lên, nhìn một vòng cốc trước mặt.

"Đương nhiên anh Thời cũng rất lợi hại, cơ mà chắc không bằng anh." Hà Giang nói.

"Đừng có vòng vo nữa," Triệu Lữ không kềm được phải nhắc, "thẳng thắn lên."

"Kính nhờ anh chăm sóc anh Thời thật tốt," Hà Giang đáp mạnh cốc xuống bàn đánh "choang", "cảm ơn anh!"

"Cảm ơn anh!" Cả bọn bất chợt đồng thanh gào lên rồi đặt mạnh cốc rượu xuống bàn.

Thằng nhóc biệt danh Bọ Chét nhỏ tuổi nhất thậm chí làm nứt cả cốc, cầm cốc mà cứ lưỡng lự rốt cuộc nên đưa mồm hứng hay nhìn rượu chảy hết thì thôi.

"Hứng bằng miệng đi, ngu luôn rồi hả." Khưu Thời thở dài.

Bọ Chét vội vàng kê chỗ nứt vào miệng mình.

"Cảm ơn nhé." Triệu Lữ duỗi tay cụng cốc với Hình Tất.

"Tôi sẽ chăm sóc cậu ấy." Hình Tất nói.

Cả đám ngửa đầu cạn cốc lần nữa.

Rồi Triệu Lữ lôi một túi quần áo chưa mở ở đằng sau qua để tựa lưng, nhắm mắt lại: "Mọi người ăn uống tiếp đi, hôm nay thả sức."

Thường thì mọi người không dùng nhiều đồ hộp như thế chỉ trong một bữa, chuyến này Triệu Lữ cho phép nên họ tạm gác chuyện Khưu Thời và Hồ Tiểu Lĩnh lại, bắt đầu đánh chén với tâm trạng ngột ngạt và thèm ăn.

Hình Tất cạn rượu trong tay rồi đặt cốc xuống, liếc Triệu Lữ rồi nhìn Khưu Thời.

"Gì đấy?" Khưu Thời hỏi.

"Giờ đổ hả?" Hình Tất hỏi.

Khưu Thời bật cười, véo một miếng không rõ là thịt gì từ lon đồ hộp cho vào miệng: "Anh gắng thêm chút đi, nhanh quá thì không giống vệ sĩ cho lắm."

"Ừm." Hình Tất ngoảnh lại nhìn cốc thì nó đã được rót đầy, "Rất... nhiệt tình."

"Coi bộ hồi trước anh toàn chơi sang nhỉ," Khưu Thời ngắt thêm một miếng thịt thả vào mồm, chùi tay vào quần Triệu Lữ rồi chạm cốc với Hình Tất, "chắc bộ nhớ không chứa thông tin phải thể hiện thế nào mới là tự nhiên trong trường hợp này nhở, cục não vuông nho nhỏ của anh sắp cháy máy rồi ha?"

"Quả thực chưa từng ăn bữa nào thiếu muỗng nĩa." Hình Tất nói.

"Có muỗng nĩa đấy, nhưng lúc nhậu thì không xài đến," Khưu Thời bảo, "đám ngố này có tí men vào là đánh nhau, để muỗng nĩa ở đây không an toàn."

Câu này chẳng hề nói quá, Hình Tất chưa uống hết cốc thứ hai mà tụi bên kia đã làm vài cốc lẫn ngốn hòm hòm mấy lon đồ hộp, rồi cứ thế đánh nhau chẳng cần lý do.

Đánh cực kì hăng, lại còn kèm đủ kiểu chửi thề.

Khưu Thời ngồi nhìn họ lăn xả vào nhau mà không hề bất ngờ, anh kéo bàn về phía mình cho trống chỗ.

Thực ra họ không có nhiều cơ hội để giải toả kiểu này, quá nửa số trận đánh trước kia diễn ra lúc họ thư giãn ở Đá Lớn, anh đã đền mấy cái bàn cho quán rượu rồi. Còn lên cơn ở công sự thì hiếm lắm, gần nhất là vào hôm kỉ niệm thành phố Mây năm ngoái, công ty cực kì nhân đạo khi phát cho mỗi nạn dân hai lon đồ hộp, toàn thành chung vui.

"Anh cũng chưa từng thấy cái kiểu..." Khưu Thời ngoảnh lại, chưa kịp dứt lời.

Hình Tất rất biết lựa lúc, đã nằm xuống bắt đầu vờ say rồi.

"Này," Khưu Thời vỗ mặt hắn, "cứ thế vào vai hả?"

Hình Tất yên tĩnh nhắm mắt nằm đấy, không có bất cứ phản ứng nào.

"Ai uống cho hết nửa cốc này đi!" Khưu Thời giơ cốc rượu của Hình Tất lên, trong đám đánh lộn có người thò tay đón lấy.

"Xong, đi thôi." Khưu Thời đứng dậy, tay này xách cổ áo Triệu Lữ tay kia xách cổ áo Hình Tất, kéo cả hai ra khỏi công sự.

Mấy hôm nay trời hạ nhiệt, rời công sự gió thổi qua một phát, lạnh hơn mọi khi nhiều.

"Đệt," anh kéo hai người đi vài bước rồi dừng lại, "cái gã vờ say kia, đã làm bộ thì chí ít cũng phải góp tí sức đi chứ."

Hình Tất không nhúc nhích, hiển nhiên cũng chẳng góp sức.

Khưu Thời đành vứt hắn lại, kéo Triệu Lữ về phòng trước rồi đi ra, toan đá Hình Tất một cú kêu hắn đừng diễn nữa thì Tiêu Lỗi "giữ vững cương vị" đã rời vị trí tự lúc nào bỗng bước ra từ chỗ tối: "Để tôi kéo phụ anh."

"Biến," Khưu Thời đành tiếp tục lôi Hình Tất về phòng mình, "với cái sức ba cọc ba đồng của cậu hả."

"Khưu Thời," Tiêu Lỗi vẫn kiên trì bê một chân của Hình Tất lên đi theo anh, "tôi biết chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài, chuyến này chỉ e anh dữ nhiều lành ít..."

"Mẹ kiếp," Khưu Thời bất lực lắm, ngoái lại liếc cậu ta, "tôi mà không chết đầu đường thì đúng là có lỗi với cái đám ngày ngày mong tôi ngoẻo các cậu rồi."

"Số anh em này thành con tin rồi nhỉ." Tiêu Lỗi nói.

Khưu Thời khựng lại một chốc, chuyện này anh không nói thẳng với Triệu Lữ nhưng hắn có thể đoán được, nào ngờ thằng khờ như Tiêu Lỗi cũng vậy.

"Tôi sẽ chăm sóc họ thật tốt," Tiêu Lỗi bảo, "dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không để người ta động vào họ, cùng lắm tôi dẫn họ chạy..."

"Ha!" Khưu Thời không kềm nổi thật, "Cậu bảnh ghê nhở!"

Tiêu Lỗi im lặng nhìn anh, ánh mắt hơi tổn thương.

"Tự bảo vệ mình," Khưu Thời nhìn cậu ta, "Lý Phong bảo cậu ra đây không phải là để hi sinh cho công nhân dọn xác, phắn đê."

Tiêu Lỗi vẫn giữ im lặng.

Khưu Thời đành lặp lại với thái độ mềm mỏng hơn: "Phắn về ngủ đi."

Tiêu Lỗi vác chân Hình Tất theo Khưu Thời vào phòng rồi mới lặng lẽ xoay người rời đi.

Khưu Thời đóng cửa cẩn thận, xác nhận tiếng bước chân Tiêu Lỗi xa dần mới xoay lại, phát hiện Hình Tất bị ném dưới đất thế mà vẫn cứ nằm đấy bất động.

"Anh không..." Khưu Thời khom lưng nhìn chằm chằm vào hắn, "Anh mà chập mạch thật thì tôi không biết sửa đâu đấy."

"Thừa nhận mình thực sự không hiểu rồi nhé?" Hình Tất mở mắt ra.

"Tôi biết tại sao anh bị niêm phong rồi," Khưu Thời trỏ hắn, "vì anh là đồ ngứa đòn."

Hình Tất cười cười, chỉ gối tay làm đệm chứ vẫn nằm dưới đất: "Tôi biết tại sao cậu một mực đòi đi tìm Hồ Tiểu Lĩnh về rồi."

"Hả? Đương nhiên phải tìm rồi, chuyện này mà còn phải ngẫm nữa hả, đó là em tôi," Khưu Thời cởi áo khoác ra, ngồi xuống ghế nhìn hắn, "anh cứ nằm dưới đất vậy à?"

"Nằm tí thôi." Hình Tất nói.

"Anh ở phòng thí nghiệm... mọi khi nghỉ ngơi như nào?" Khưu Thời hỏi.

"Ngồi nghỉ." Hình Tất đáp.

"Trong lồng thuỷ tinh ấy hả?" Khưu Thời cau mày, nghĩ đoạn đứng dậy khỏi ghế rồi ngồi xuống đất.

"Không," Hình Tất nói, "cái đấy chỉ khi giao tiếp mới dùng."

"Lúc không phải giao tiếp thì sao?" Khưu Thời hỏi.

Hình Tất không trả lời ngay, rất lâu sau mới trả lời: "Khoang ngủ đông."

"Ngủ đông? Ngủ suốt ấy hả?" Khưu Thời nói.

"Phần lớn thời gian là thức." Hình Tất bảo.

Khưu Thời im lặng hồi lâu, rút thuốc lá ra châm.

Anh hút hết thuốc thì đứng dậy đá Hình Tất, mở cửa bước ra ngoài: "Đi thôi, để anh Thời dắt chú đi dạo."

Vì nhiệt độ thấp hơn trước nên không khí toả mùi se lạnh man mác buồn, một tháng nữa thôi, rất nhiều nạn dân không đến được thành phố Mây sẽ phải chết cóng trên đường.

Khưu Thời ngửa đầu nhìn trời, hôm nay không trăng cũng chẳng thấy sao đâu, chỉ có ánh sáng thấp thoáng nơi chân trời.

Anh dắt Hình Tất đi men triền núi hẹp, một đoạn ngắn ban đầu là đường mòn đá vụn, sau đó đều là đá tảng gồ ghề và mũi đá nhọn hoắc, mọi khi ít ai lên đây.

Khưu Thời thì thường xuyên đến, đây là nơi cao nhất trong phạm vi hoạt động của họ ở ngoại ô, nhỉnh hơn cả cửa hầm đối diện đằng xa.

Hình Tất đi đường kiểu này rất nhẹ nhàng, Khưu Thời không nghe được nhịp thở của hắn, nếu là Triệu Lữ thì chắc đã hổn hển theo sau.

"Hô hấp của anh," Khưu Thời vừa đi vừa hỏi, "chỉ để trưng cho có hả?"

"Không," Hình Tất nói, "cũng gắn với vận động cơ thể chứ."

Nói thì nói thế nhưng Khưu Thời vẫn dừng lại sấn đến trước mặt hắn.

Cự li này rốt cuộc cũng đủ gần, tuy tiếng hít thở rất khẽ nhưng hơi thở lại quét qua tai, anh xoa tai mình: "Ơ thật này."

Càng lên cao gió càng mạnh, Khưu Thời choàng thêm hai vòng khăn cho mình, ngoảnh lại liếc Hình Tất.

"Cảm nhận được nhiệt độ," Hình Tất nói, "cơ thể cũng sẽ căn cứ vào độ cao thấp của nhiệt độ mà cho ra phản ứng tương ứng."

"Nghe chả hiểu," Khưu Thời bảo, "tôi chỉ muốn hỏi anh có lạnh không thôi."

"Nghĩa là tôi không lạnh nhưng tôi biết bây giờ lạnh," Hình Tất đáp, "cơ thể tôi cũng cảm nhận được cái lạnh."

Khưu Thời nhìn hắn cả buổi mới nói: "Vòng vo chết mất, tôi muốn hỏi anh có cần tôi đưa áo khoác cho mặc không."

"Không cần." Hình Tất trả lời.

"Đi," Khưu Thời đi tiếp, "sắp tới rồi."

"Ừm." Hình Tất đáp.

Thực ra không nhất thiết phải lên đến chỗ cao nhất trên triền núi vì đứng đây cũng đã thấy được hết khung cảnh xung quanh rồi, nhưng lần nào Khưu Thời cũng muốn tới nơi cao nhất như một kiểu nghi thức vậy, tựa hồ chỉ có đứng đấy mới không lỡ mất bất cứ cảnh tượng nào.

"Đến rồi," Khưu Thời dừng lại, đứng giang tay trên tảng đá nhọn nhất, "đây là nơi cao nhất trong địa bàn của công nhân dọn xác ở ngoại ô."

"Ừm." Hình Tất đứng bên anh, chầm chậm xoay nhìn bốn phía.

"Anh lên đấy đi." Khưu Thời nhảy khỏi tảng đá chừa chỗ cho hắn.

Hình Tất thay vào.

"Thực ra tầm nhìn chắc không thay đổi đâu," Khưu Thời nhìn hắn, "nhưng đấy là chỗ cao nhất."

Hình Tất không nói gì, lẳng lặng nhìn về phương xa.

"Nhìn xa lắm đúng không," Khưu Thời nói, "rộng nhờ, trời cao nhờ."

"Cảm ơn." Hình Tất bảo.

"Đừng khách sáo." Khưu Thời đáp.

Hình Tất cười cười.

"Khách sáo như vậy làm tôi không biết phải nói gì luôn." Khưu Thời bảo.

"Cậu là một người rất tốt." Hình Tất nói.

"Nghe câu này chẳng hay ho gì hết," Khưu Thời bảo, "cứ như nói xong là tôi đi chết được rồi ấy, mấy hôm nay ai cũng nghĩ tôi sắp lên đường nạp mạng rồi."

"Đừng nhẹ dạ đồng cảm với người máy sinh hoá." Hình Tất chợt nói.

"Hả?" Khưu Thời sửng sốt.

"Sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của cậu về họ," Hình Tất bảo, "cảm xúc là nhược điểm."

"Là sao?" Khưu Thời hỏi.

"Chúng tôi cực kì tiệm cận loài người, đồng nghĩa với việc chúng tôi có thể là Triệu Lữ, là Tiêu Lỗi," Hình Tất nhìn anh, "cũng có thể là Trương Tề Phong, là ngài Long, là Tướng quân."

Khưu Thời trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng thở ra: "Không có ai giống tôi hả?"

Hình Tất chững lại rồi bật cười, hồi lâu mới bảo: "Cậu hiếm lắm."

"Hình Tất," Khưu Thời ngồi xổm xuống và kéo khăn che kĩ mặt, "anh phán đoán đúng sai như nào?"

"Trước vấn đề sinh tồn, không ai có thể phán đoán chính xác," Hình Tất đáp, "có người nhờ cảm xúc, có người nhờ lý trí."

Mới sáng tinh mơ mà xe của Sở An sinh đã đỗ ở cửa hầm đằng xa, Triệu Lữ vào phòng gọi Khưu Thời dậy, Khưu Thời phát hiện Hình Tất không ở trong phòng.

"Cái đệt," anh sợ gần nhũn cả chân, "Hình Tất đâu rồi?"

"Trên mũi núi ấy," Triệu Lữ nói, "nửa đêm em dậy đi tè, ngoái lại thấy có người đứng trên đấy làm em sợ suýt vãi ra quần, sáng sớm em ra đang mắc hắt hơi, mẹ kiếp ngoái lại thì thấy anh ta vẫn còn đứng trên đấy."

Tuy Khưu Thời lấy làm khó hiểu nhưng vẫn thở phào, dậy mặc quần áo: "Vậy cái hắt hơi ấy có phọt ra chưa?"

"Tịt luôn ấy," Triệu Lữ nói, "cũng không vội, mấy anh đi rồi em hắt hơi sau."

"Mấy đứa còn ngủ nhỉ?" Khưu Thời ra ngoài rồi ngoảnh nhìn lên trên, quả nhiên trông thấy một bóng người ở mũi núi, ở ngay vị trí mà anh dẫn Hình Tất lên đứng đêm qua.

"Có gọi tụi nó dậy không ạ?" Triệu Lữ hỏi.

"Khỏi," Khưu Thời nói, "tụi nó lại nghĩ đây là lần cuối gặp anh nữa."

"Chẳng khác gì, giờ mà không gặp thì tụi nó cũng nghĩ đêm qua là lần cuối gặp anh thôi," Triệu Lữ bảo, "mới sáng sớm Tiêu Lỗi đã ngồi xổm dưới chân núi chờ từ biệt anh rồi kìa."

"Chăm sóc mình cho tốt." Khưu Thời vẫy tay với mũi núi.

Bóng người trên ấy di chuyển, đi dọc triền núi xuống với tốc độ cực nhanh và bước chân rất vững.

"Mẹ ơi ông đấy là vệ sĩ cấp mấy vậy," Triệu Lữ ngửa đầu há mõm, "cỡ vệ sĩ tuỳ thân của ngài Long luôn còn gì?"

"Anh đi từ trên đấy xuống cũng vậy thôi mà?" Khưu Thời nói.

"Bây giờ thì vậy chứ lần đầu tiên anh ngã xuống đứt cả cánh tay mà," Triệu Lữ bảo, "còn anh ta quá lắm cũng mới được anh dắt lên đấy một lần để khoe địa bàn thôi."

"Lúc anh ngã mới có bao lớn đâu!" Khưu Thời nói.

"Em cũng than bừa thế thôi," Triệu Lữ đáp, "anh Thời đừng ghen mà."

"Cút đê." Khưu Thời bảo.

Triệu Lữ lườm phát rồi bỗng giang tay ôm lấy Khưu Thời, vỗ bôm bốp bôm bốp vào lưng anh và xoay người sải bước thật mau: "Đi đi, không tiễn nữa."

Hình Tất nhanh chóng về đến công sự, Khưu Thời cũng không hỏi hắn chạy lên đấy lần nữa làm gì, chỉ đưa áo khoác rồi dắt hắn đi qua công sự giữa sớm mai yên tĩnh.

Mô tô của anh dừng dưới chân núi, Tiêu Lỗi đang chồm hổm bên xe.

"Chúng ta lái xe đến đấy," Khưu Thời vén bạt nguỵ trang ra rồi trèo lên xe, ra hiệu cho Hình Tất ngồi đằng sau, "tí nữa Triệu Lữ sẽ lái xe về."

Hình Tất ngồi xuống sau lưng anh.

"Đi nhé." Khưu Thời chống chân dưới đất, đưa tay vỗ hai cái vào đầu Tiêu Lỗi ngồi đấy.

Tiêu Lỗi im lặng.

Khưu Thời nổ máy xe rồi thình lình vặn tay côn, động cơ rú lên, khoảnh khắc xe lao đi để lại bụi đất tung bay đằng sau.

Hình Tất phải đưa tay ôm eo anh một cái mới không bị văng xuống xe.

Tiêu Lỗi rốt cục cũng lên tiếng, xe chạy khá xa vẫn nghe thấy tiếng "phì phì phì" phun cát của cậu ta.

Khưu Thời phá ra cười.

"Phản ứng nhanh đấy," anh nói, "thế mà không rơi khỏi xe."

"Vẫn phải có tí gọi là." Hình Tất bảo.

Lý Phong ngồi trong xe nhìn hai người bước lên, đá hai cái ba lô thật to bên chân ra trước mặt họ: "Trang bị và quần áo của các cậu đây, quần áo lựa theo gu của Khưu Thời đấy, cả thuốc thang và một vài món linh tinh cần dùng, vũ khí thì sẽ đưa trước khi xuất phát."

"Có xe không?" Khưu Thời hỏi, "Thồ cái này trên lưng thì chưa tới nơi đã chết mệt rồi."

"Có," Lý Phong nói, "nhưng có khi không lái được đến nơi đâu."

"Có núi hả?" Khưu Thời cau mày, "Lấy một chiếc xe địa hình của đám quân đội là được mà."

"Có sông." Hình Tất bảo.

"Vậy xe có hoá thuyền được không?" Khưu Thời hỏi.

"Không." Lý Phong nói, "Đến đấy thì chúng tôi hơi thiếu tư liệu, phải đi như nào nhờ cả vào Hình Tất rồi."

"Làm sao sang sông?" Khưu Thời ngoảnh lại hỏi Hình Tất, "Có cầu không?"

"Không, bơi sang." Hình Tất đáp.

"Cái đệt." Khưu Thời chau mày quay mặt đi.

"Cậu ngâm nước thì bị chập mạch hả?" Hình Tất hỏi.

Lý Phong không kềm nổi phì cười.

"Cụ nhà anh," Khưu Thời nói, "tôi không biết bơi."

"Có áo phao." Lý Phong cười trỏ ba lô.

"Bụng anh hết đau rồi à?" Khưu Thời nhìn y.

"Vẫn ổn," Lý Phong đáp, "lành nhanh hơn mũi."

Trong phòng thí nghiệm, Viện trưởng Ngô và tổ kĩ thuật đã đang chờ sẵn, họ phải cài thời hạn cho Hình Tất, theo cách hiểu của Khưu Thời thì đây là bộ phận đếm ngược.

"Hai mươi tám ngày." Viện trưởng Ngô nói, "Bất kể nhiệm vụ có hoàn thành không, có đem được người về không, điều tra được bao nhiêu tư liệu, thậm chí có đến nơi không thì đều buộc phải quay về trong thời hạn quy định."

"Nếu không về thì sao?" Khưu Thời hỏi, "Nhỡ bọn tôi bị người ta nhốt quá hai mươi tám ngày thì sao?"

"Về trong vòng ba tháng thì không để lại thương tổn." Viện trưởng Ngô nói.

"Hiểu rồi." Khưu Thời liếc nhìn Hình Tất đang đứng nhận kiểm tra trong lồng kính.

Một kĩ thuật viên đi đến nhấc tay Khưu Thời lên, đập một vật dài như cây súng lên bắp tay anh.

Bắp tay khẽ nhói đau.

"Mẹ kiếp gì nữa đây?" Khưu Thời thấy bắp tay rỉ tí máu bèn chùi vào áo.

"Thiết bị khống chế, thiết bị liên lạc, thiết bị điều khiển tổng," Lý Phong nói, "bây giờ cậu có thể tự khống chế bản đồ võng mạc và liên lạc trực tiếp với Bộ Chỉ huy..."

"Bộ Chỉ huy là ai?" Khưu Thời hỏi, "Anh hả?"

"Cậu muốn đổi sang Cục trưởng Trương cũng được," Lý Phong đáp, "hay Thượng tá Từ cũng được luôn."

"Thôi cứ anh vậy." Khưu Thời nói.

Công tác chuẩn bị dài dòng khô khan, tuy không phức tạp nhưng Viện trưởng Ngô cứ không ngừng lặp lại quy trình đơn giản và nguyên tắc nhiệm vụ lẫn nguyên tắc xử lý cộng sự như đang tẩy não, làm người ta phiền lòng.

"Đủ rồi đấy," Khưu Thời bảo, "não tôi sắp nổ rồi."

"Nhớ hết rồi chứ?" Viện trưởng Ngô hỏi.

"Nhớ rồi," Khưu Thời đáp, "tôi không nhớ thì còn Hình Tất mà."

Hình Tất im lặng đứng bên cạnh.

"Cậu phải tự nhớ." Viện trưởng Ngô nhấn mạnh.

"Biết rồi." Khưu Thời hiểu ý Viện trưởng Ngô, vì một nửa số quy trình và nguyên tắc ấy dùng để trói buộc Hình Tất.

"Đi lãnh vũ khí đạn dược đi." Lý Phong nói.

Số vũ khí lần này tân tiến hơn những món từng dùng trong các nhiệm vụ trước nhiều, chủ yếu là nhỏ gọn hơn để tiện giấu trong quần áo hay ống ủng.

"Chịu chơi ghê," Khưu Thời liếc nhìn Lý Phong, "chắc tốn quá trời công sức mới đòi được nhờ?"

"Đừng gây xung đột," Lý Phong khẽ dặn anh, "bảo đảm an toàn cho cả hai."

"Ừ." Hình Tất đáp.

"Có cơ hội thì tiếp xúc nhiều vào, làm rõ mục đích của bọn chúng," Lý Phong nói, "thành phố Mây không chịu nổi chiến tranh nữa đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.