Chốn Hư Vô

Chương 32



Phản ứng đầu tiên của Hồ Lăng là vỗ đùi.

“Quả nhiên là cắt rồi mà! Tôi cứ bảo sao mà nhìn chẳng tự nhiên!”

Triệu Lộ Đông: “Cậu ta đổi trò rồi.”

“Bình thường.” Bạch Minh Hạo không để ý, uể oải nói một câu, “Con chó bị người ta dắt mũi”, thong dong rời đi.

Bất giác ánh mắt của Hồ Lăng cũng theo bước chân của cậu, Triệu Lộ Đông thấy gương mặt mang vẻ hâm mộ của cô, giơ tay bắt lấy cổ cô, ép cô quay lại đây.

“Mắt sắp mọc trên người người ta rồi.”

“Làm gì có…” Hồ Lăng ban đầu còn không nhận, hơi ngừng một chút, lại nói nhỏ: “Tôi cảm thấy có nhiều khi Bạch Minh Hạo đẹp trai cực kỳ, anh thấy sao?”

“Ồ, vậy à?”

Hồ Lăng chăm chú nâng một đạp một.

“Nhất là khi so sánh với anh đó. Hơ, người ta thì cứ như vầng trăng sáng trên trời cao ấy, hiểu chưa?”

Triệu Lộ Đông ngồi chơi máy tính.

“Không hiểu mấy.”

“Giả ngu phải không.”

Triệu Lộ Đông liếc mắt nhìn cô.

“Không thì cô đi tìm Bạch Minh Hạo trả tiền lương cho cô đi.”

Hồ Lăng: “Anh coi anh kìa, nói hồi là bực mình, sao mà bụng dạ hẹp hòi thế hả.”

Triệu Lộ Đông bị cô chọc cười.

“Được, tôi hẹp hòi.”

Nói xong, cũng không chọc tức cô nữa, đứng dậy bỏ đi.

Hồ Lăng nhìn anh, còn chăm chú hơn khi nảy nhìn Bạch Minh Hạo nhiều, từ bóng lưng của anh cô có thể cảm nhận được một sự oan ức, làm cô có thể vui cả một buổi tối.

Qua mấy hôm, có lẽ là Dưa Leo làm Bki phiền quá, nên đã nghĩ ra một các giải quyết vẹn toàn: Cậu ta lén đổi servers.

Cậu ta đổi từ server Đông Nam Á sang server châu Á.

Về việc này, cậu ta giải thích với fan là server Đông Nam Á hack nhiều quá.

Thật ra giải thích không rõ mấy.

Mọi người đều biết trong PUBG thì server Đông Nam Á là server đơn giản nhất, bình quân người chơi trình độ thấp, những người hack cũng trong phạm vi được khống hế, bình thường các streamer chơi server này thì khả năng thắng cực kỳ cao.

Server Nhật với Hàn là ít hack nhất, nhưng nhiều cao thủ, streamer tầm trung thì không dám chơi bên server này.

Mà trình độ của server châu Á nằm giữa hai server này, là server có nhiều người chơi nhất. Ngoại trừ hack đầy trời, thì còn những thứ kỳ lạ như chơi ác, cách bắn súng thần kỳ, giết đồng đội cướp trang bị…

Thế mà vì trốn Dưa Leo mà Bki rời bỏ server Đông Nam Á, bước chân vào server như địa ngục này, cũng đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Hồ Lăng cảm thấy cậu ta đang nhận mình nhát rồi, cô cho rằng chuyện này đến đây là kết thúc rồi, nhưng cô đã đánh giá thấp sự dai dẳng của Dưa Leo rồi.

Sau khi Dưa Leo biết được tin này, việc đầu tiên cậu làm là đổi server.

Ban đầu Hồ Lăng còn thấy lạ, tại sao Dưa Leo lại dễ gặp phải Bki vậy. Sau này cô mới biết, mỗi buổi tối Dưa Leo đều mở song song với live stream của Bki, vào game cùng lúc với cậu ta. Mọi lúc mọi nơi cậu đều chăm chú vào xếp hạng của Bki, điều chỉnh kịp thời số điểm của mình, mục đích cuối cùng là cố hết khả năng của mình để chơi cùng ván với Bki.

Mà nếu như trong cùng một ván, chỉ cần nhìn thấy Bki bị giết, Dưa Leo cũng sẽ tự diệt luôn, đợi vào ván mới với cậu ta.

Hao tâm tổn sức, không ngại gió mưa.

Thời gian live stream của Bki rất lâu, hầu như ngày nào cũng đụng phải Dưa Leo, một lần đáng sợ nhất là Bki tìm một đám bạn để chơi, bị một mình Dưa Leo diệt sạch toàn đội.

Bki bị đánh đến nổi trạng thái tinh thần bùng nổ, lỡ miệng chửi đổng, nói Dưa Leo không chỉ hack mà còn nhìn lén để đánh!

“Sao lại có người như vậy chứ! Chó điên à! Cắn riết không nhả!”

Thật ra Dưa Leo chỉ xem live stream của Bki trong lúc chờ cậu ta vào game thôi, nhưng cậu không giải thích mới người khác, vì giải thích cũng chẳng có tác dụng gì.

Bài đăng trên weibo của cậu đã có gần hai mươi ngàn lượt chửi cậu rồi, Dưa Leo như không nghe không thấy, tâm tư của cậu đặt hết lên Bki. Bki đổi server nào thì cậu cũng đổi theo đến đó, Bki đánh khoảng bao nhiêu điểm thì cậu cũng đánh tầm bấy nhiêu điểm.

Cứ như con sâu dính vậy, dán chặt không thể nào bứt ra được.

Lúc này, Hồ Lăng cuối cùng cũng coi như lãnh giáo được những gì Huyên Tử nói, về những vấn đề liên quan đến game Dưa Leo rất là cố chấp.

Tôi mà có chết, thì cũng phải kéo theo cậu.

“Được đó thằng nhóc này.” Tất cả các biểu hiện của Dưa Leo đều cực kỳ ưng ý của ông chủ Triệu, anh đánh giá thêm lần nữa: “Khi tuyển cậu ấy tôi đã biết rồi, cậu ấy hợp ý tôi.”

Có lẽ là do từ trước đến giờ chưa đụng phải ai cứng như vậy, Bki sắp bị Dưa Leo ép điên rồi.

Xử lý thế nào đây…

Không stream nữa? Chắc chắn là không được. Đổi trò khác? Càng không thể nào.

Nhưng mỗi lần đụng phải Dưa Leo, cho dù Bki nói Dưa Leo xem lén hay hack thế nào đi nữa, nhưng chẳng thắng được cậu ván nào thì khó coi quá. Huống hồ gì cậu ta nói Dưa Leo hack lâu như vậy rồi, nhưng acc của Dưa Leo bị fan cậu ta giám sát 24 tiếng một ngày, lại chẳng có nguy cơ gì là bị khóa.

Mấy hôm sau, Bki bắt đầu tìm người viết bài khóc mướn, miêu tả Dưa Leo thành kẻ âm hiểm tàn ác, là kẻ tiểu nhân vì đố kị cậu ta mà đi khắp nơi gây phiền phức ké fame. Cậu ta kéo theo rất nhiều streaner trong công ty để lên tiếng giúp mình, thanh thế ngợp trời, bỗng chốc Dưa Leo trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, bị mọi người chửi cho mát mặt.

Nhưng cậu vẫn không hề có ý muốn lùi bước.

Không cần nhiều lời, cậu đổi không?

Cậu đổi, vậy thì chắc chắn là ông đây sẽ chơi với mày, nói mấy cái linh tinh với người xem, sau đó trong lúc mọi người không để ý.

Số lần cậu ta đụng trúng Dưa Leo giảm đi, nhưng mỗi tối cũng sẽ có một hai lần “gặp quỷ nơi ngã rẽ”.

Dưa Leo đăng nhập lại weibo, đăng một bài ghim:

“Mỗi ngày diệt một lần, hạnh phúc mãi về sau.”

Một mặt Hồ Lăng cảm thấy rất hả giận, nhưng mặt khác, cô thấy khuôn mặt ngày càng âm trầm của Bki trên live stream, luôn cảm thấy cậu ta còn những chiêu âm hiểm.

Qua thêm một tuần nữa, kì nghỉ của Dưa Leo kết thúc, quay lại tiệm.

Đã lâu không gặp, thế mà cậu đã ốm đi rất nhiều, sắc mặt âm u.

Cậu lấy điện thoại ra, nói: “Mọi người xem này.”

Dưa Leo nhận được tin nhắn của người lạ, người gửi tin nói là trợ lý của Bki, muốn hòa giải với cậu, bảo cậu ra giá đi.

Triệu Lộ Đông hỏi: “Cậu dự định thế nào?”

Dưa Leo không nói gì.

Triệu Lộ Đông im lặng một lúc, nói: “Cậu định nhận tiền rồi hòa giải với anh ta à?” Tay anh kẹp điếu thuốc đẩy đẩy về phía điện thoại, “Còn chưa biết rõ ràng lai lịch của tên này nữa.”

Dưa Leo nói: “Em bảo cậu ta đưa em năm ngàn trước đã, cậu ta chẳng nói thêm câu nào đã gửi luôn rồi.”

Triệu Lộ Đông nhíu mày, “Cậu đã nhận tiền rồi?”

Dưa Leo gật đầu.

Bỗng chốc bầu không khí rơi vào im lặng.

Huyên Tử thấy sắc mặt Triệu Lộ Đông kỳ lạ, cứ ngỡ anh trách Dưa Leo nhát, lập tức giải thích: “Anh Đông, không phải là Dưa Leo sợ, mà là gần đây mẹ anh ấy phải làm phẫu thuật, cần dùng tiền…”

Triệu Lộ Đông: “Phẫu thuật?”

Huyên Tử: “Mấy hôm trước dì bảo đau đầu, đến bệnh viện kiểm tra thì xuất huyết mạch máu gì đó, ở trên não, có hơi nguy hiểm, cần phẫu thuật ngay lập tức, bây giờ bọn em thiếu tiền.”

Triệu Lộ Đông nhíu chặt đầu mày như bánh chẻo vậy.

“Em thiếu tiền sao không nói với anh hả.”

Huyên Tử cúi đầu: “Tụi em đâu thể nào cứ làm phiền anh mãi được…”

Lại im lặng hết một lúc, Dưa Leo nói: “Em đã quyết định rồi, Bki đồng ý sau này sẽ không gây khó khăn cho em nữa, khi live stream cũng sẽ không nhắc đến em nữa. Em cũng cảm thấy cứ như thế này mãi thì cũng không phải là cách, đúng là bây giờ có thể giúp gia đình.”

Triệu Lộ Đông trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Vậy cứ thế trước đã.”

Hồ Lăng chỉ đứng cạnh lắng nghe, thấy Triệu Lộ Đông bỏ đi, cũng nhàn nhã đi theo sau. Triệu Lộ Đông quay lại phòng ở tầng hai, chân sau Hồ Lăng cũng theo vào, đóng cửa lại, hỏi anh: “Làm sao thế?”

Sắc mặt Triệu Lộ Đông trầm lặng ngồi bên giường, Hồ Lăng đi qua: “Anh cảm thấy có vấn đề sao?”

“Nói không chừng.” Triệu Lộ Đông nhỏ giọng nói, “Có điều theo những gì tôi hiểu về Mã Thiên Vỹ, tên này cực kỳ bủn xỉn. Trước đây cậu ta tham gia thi đấu với lão Bạch, vì năm trăm đồng mà cậu ta bán chiến thuật của đội cho người khác. Sau này lão Bạch biết được, cậu ta vẫn trơ tráo không biết nhục nói chứ dù sao cũng có cậu, đối phương có biết được chiến thuật cũng không thể nào thắng được. Cậu ta còn muốn chia cho lão Bạch hai trăm đồng tiền bịt miệng.”

Hồ Lăng nhíu mày.

“Mắc gớm thế, chắc chắn là Bạch gia sẽ vả cho một cái!”

“Không.” Triệu Lộ Đông nói, “Lão Bạch lấy rồi, hai trăm cũng là tiền.”

Hồ Lăng: “…”

Triệu Lộ Đông liếc mắt nhìn cô, chế giễu: “Xem ra cô hoàn toàn chẳng hiểu gì về vầng trăng sáng của mình rồi.”

Hồ Lăng: “…………………………..”

Triệu Lộ Đông: “Đúng lúc lão Bạch đang cần tiền, mẹ nó chứ cũng chẳng biết là dùng vào chỗ nào nữa.” Anh gạt gạt điếu thuốc, lại nói về Bki. “Dù sao Mã Thiên Vĩ cũng không phải kiểu ngoan ngoãn đưa tiền cho đâu, hơn nữa cái kiểu streamer nổi tiếng sau lưng có đoàn đội của mình nữa. Dưa Leo còn non quá, thiếu hụt kinh nghiệm xã hội, tôi sợ sẽ bị câu ta chơi lại.”

Đúng là tiên tri.

Qua hai hôm sau, mọi chuyện đã đi ngược lại.

Bki chủ động công khai trên live stream nói là Dưa Leo liên lạc với mình, muốn lừa một trăm ngàn, cậu ta còn đăng tin nhắn Dưa Leo gửi cho cậu ta lên cho mọi người xem, trên màn hình hiện rõ ràng quá trình Dưa Leo đòi tiền.

Trợ lý của Bki đưa phương thức liên lạc của Bki cho Dưa Leo, Bki ăn nói cẩn thận, trong tin nhắn có hỏi Dưa Leo nếu không đưa thì thế nào, dụ cho cậu nói những câu từ mang tính uy hiếp như “Không đưa thì sẽ khiến cậu vĩnh viễn không thể mơ đến việc có thể yên ổn live stream”.

Áp lực quần chúng bỗng chốc tăng vọt.

Ngay khi Dưa Leo nóng nảy đã đăng một tin lên weibo, đăng tin nhắn trước đó trợ lý của Bki liên hệ với cậu lên, nhưng Bki kiên quyết không thừa nhận người đó là trợ lý cảu cậu ta, còn kêu trợ lý của cậu ta ra trong stream, để tự cậu ta giới thiệu cho fan.

Vì để lộ số điện thoại của Dưa Leo, nên số đó của Dưa Leo coi như bỏ đi, điện thoại thì tắt máy cả ngày. Fan của Bki thì gắng hết sức nghĩ cách xả giận cho Bki, moi hết tin tức của Dưa Leo lên.

“Tên này có bà mẹ não chậm phát triển đó! Chẳng trách đẻ ra đứa con trai biến thái như vậy!”

Nhiều năm về trước mẹ của Dưa Leo bị thương, dẫn đến việc tổn thương trí não, để lại rất nhiều hậu di chứng, bao gồm cả việc não chậm phát triển khi còn trẻ.

Dưa Leo ngồi trong tiệm lướt đến bình luận này, trước đó cho dù thế nào thì cũng là thiếu niên chẳng sao cả, nhưng khi thấy mẹ bị mắng là não chậm phát triển, thì cuối cùng chẳng còn chịu nổi nữa, ôm Huyên Tử khóc nấc cả lên.

Trong văn phòng lại mịt mù sương khói.

Ba cấp bậc.

Triệu Lộ Đông ngồi trên ghế bàn máy tính hút thuốc, A Tân ngồi chồm hổm ngay cửa hút thuốc, Bạch Minh Hạo dựa vào tường hút thuốc.

Hồ Lăng ngồi trên sô pha, nhưng không kịch liệt giống đợt trước xảy ra chuyện của Huyên Tử. Hon nữa bỗng nhiên cô hiểu ra, tại sao lần trước xung đột với Tuyến Đầu, cả đám Triệu Lộ Đông đều thấy bình thường hết.

Mấy chuyện này đụng nhiều rồi, nên chỉ hơi ngứa ngáy thôi.

Hồ Lăng vừa rút giấy cho Huyên Tử khóc thút thít bên cạnh lau nước mắt, vừa nghĩ, thế giới mạng lung tung bừa bãi, cứ như thủy triều vậy, hết đợt này đến đợt khác. Rõ ràng là chẳng có nội dung thực tế gì, cách cả một màn hình, nhưng lại kết hế các mối thâm thù đại hận.

Vừa tắt mạng, thế giới tự yên tĩnh trở lại.

“Không có cái kiểu ức hiếp người ta như vậy!” Huyên Tử khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lung tưng, “Âm hiểm quá đi!”

Hồ Lăng vỗ vỗ lưng cô ấy, giúp cô ấy thuận khí.

“Bây giờ Dưa Leo thế nào rồi? Lâu lắm rồi cậu ấy không đến đây.”

Huyên Tử hít nước mắt nói: “Anh ấy ở nhà không chịu ra ngoài.” Cô khóc thêm một lúc nữa, nỗi khổ trong lòng không biết trút đi đâu. “Dưa Leo hận nhất là người khác nói mẹ anh ấy, chuyện khác thì thế nào anh ấy cũng nhịn được, chỉ mỗi cái này không được. Đã không ổn rồi mà còn chẳng làm được gì hết, anh ấy khó chịu chết đi được!”

Hồ Lăng nhìn cặp tình nhân bé nhỏ này, lòng thầm ấm ức thay họ.

Cô nói với Huyên Tử: “Sắp tới cô để ý đến Dưa Leo chút, tránh cậu ấy nghĩ không thông.”

“Ngược lại tôi hi vọng anh ấy nghĩ không thông!” Huyên Tử nắm chặt lấy tờ khăn giấy, “Anh ấy cứ đi xử cái thằng chó đó đi! Phạm tội thì phạm tội, bao nhiêu năm thì tôi cũng chờ anh ấy!”

Hồ Lăng: “………..”

“Đừng có mà nói bậy nhé.” Ông chủ Triệu vẫn luôn trầm ngâm ở trên ghế cuối cùng cũng lên tiếng, sắc mặt của anh ẩn sau lớp khói, giọng trầm thấp. “Em đừng có nói mấy câu bậy bạ này trước mặt.”

Khi Triệu Lộ Đông nói chuyện với giọng điệu này thì toát ra cảm giác uy hiếp khó nói thành lời, Huyên Tử cúi đầu, im lặng một lúc, rồi lại bắt đầu lau nước mắt.

Hồ Lăng nhìn Triệu Lộ Đông, hi vọng anh có thêm an ủi thêm được vài câu.

Triệu Lộ Đông dụi điếu thuốc, lấy một tấm thẻ đặt lên trên bàn.

“Mật mã là sáu số không, trong đây có mười ngàn, em cầm trước đi đã.”

Huyên Tử ngẩng đầu.

“Anh Đông …”

Triệu Lộ Đông: “Chuyện khác thì cứ để qua một bên đi đã, có việc gấp hơn, cứ làm phẫu thuật cho dì xong xuôi đã hẳn tính tiếp.”

Huyên Tử nhìn tấm thẻ một lúc, bỗng nhiên quay người, rồi lại ôm Hồ Lăng khóc thật lớn.

Trong phòng hết sức bi thường.

Triệu Lộ Đông nghe một lúc, nhỏ giọng nói: “… Mẹ nó chứ tôi không chịu nổi con gái khóc đâu.” Anh giường cằm về phía Hồ Lăng, “Dẫn con bé ra ngoài đi, cho con bé về nhà nghỉ đi đã.”

Hồ Lăng dẫn Huyên Tử đi ra ngoài, suốt đoạn đường Huyên Tử cứ cắn răng mắng chửi Bki, Hồ Lăng rất muốn chửi cùng, nhưng cảm thấy bây giờ dưới tình huống này mà tâm trạng hai người đều kích động, thì rất dễ làm hư chuyện, phải đè nén tâm trạng để nhẹ nhàng khuyên bảo.

Cô ra đến đường lớn gọi xe cho Huyên Tử, tiễn cô ấy về, sau đó lại đứng ngoài đường một lúc lâu.

Sắp cuối năm rồi, tiếc là chẳng có chuyện gì vui cả.

Hồ Lăng thở ra một làn khói trắng trắng, trời càng ngày càng lạnh hơn, ven đường có vài cây xanh, lá đã rơi sắp hết rồi, tối mờ mịt, làm cho người khác có cảm giác thất bại.

Khi Triệu Lộ Đông đi ra ngoài, đã thấy Hồ Lăng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm mấy cái cây ven đường.

Vốn dĩ anh đang nghĩ đến chuyện của, nhưng hình ảnh này khiến não của anh dần dần hơi xa rời vấn đề.

Hồ Lăng mặc cái áo màu xám, tóc buông ra, dựa theo góc nhìn nghệ thuật 45 độ. Đương nhiên, Hồ Lăng rất hiểu tính cách của cô, anh biết tất cả cái sự ưu nhã này đều là hoang tưởng, khi mà cô gái này mở miệng nói chuyện, thì thế giới sẽ sụp đổ ngay.

Một cơn gió thổi qua…

Khi mái tóc của Hồ Lăng tung bay, cũng là lúc bộ não tỉnh táo cảu Triệu Lộ Đông bỗng nhiên bị kẹt màn hình.

Ngẫm lại thời gian, anh bỗng nhớ đến những năm tháng thuở thiếu thời. Khu nhà mà họ sống có một cây anh đào già, cứ đến mùa hạ là đám trẻ sẽ tranh nhau hái quả để ăn. Là “tiên nữ” trong khu nhà, Hồ Lăng không cần tự mình ra tay, tự nhiên sẽ có đám con trai tranh nhau ân cần dâng lên.

Có một lần Hồ Lăng tan học về nhà, đúng lúc anh đang bơm lốp xe đạp cho Triệu Uyển Uyển trong khu nhà, Hồ Lăng chỉ huy anh hái đào cho cô, anh không để ý, thế là Hồ Lăng đòi tìm Triệu Uyển Uyển mách bà anh đi chơi ở tiệm net.

Triệu Lộ Đông bị làm phiền đến nỗi không biết làm sao, đành leo lên cây hái đào cho cô.

Anh còn nhớ lúc đó, cô cũng đứng ở góc này, tập trung hết tinh thần nhìn lên cây.

Cuối cùng anh tốn rất nhiều sức để hái đào cho cô, cô chẳng thèm nói lấy một câu cảm ơn, cắn một cái, còn chê là chua quá, quăng cho anh rồi đi về nhà.

Cô gái chết tiệt này…

Triệu Lộ Đông thầm hơ một tiếng trong lòng, rồi đi về phía cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.