Khi họ xuống lầu, đã có rất nhiều người chờ bên ngoài khách sạn, đều là đội viên của các câu lạc bộ. Hồ Lăng đánh mắt một vòng lớn, toàn là mấy cậu nhóc mười bảy mười tám tuổi, khá giống với khí chất của khách hàng thân quen ở WHY X.
Một chiếc xe bus dừng ở trước cửa, một người có vẻ là dẫn đội ra điểm danh, khi điểm danh đến FCZ, Hồ Lăng lên tiếng trả lời, lập tức nhận được sự quan tâm của mọi người xung quanh. Điểm danh xong, mọi người lên xe. Hồ Lăng ngồi bên cạnh Triệu Lộ Đông, xe vừa lăn bánh, phía sau có một cái đầu thò ra, một người đàn ông trẻ tuổi đầu tóc bóng lưỡng mặt mũi tươi cười nói: “Em gái Tiểu Hồ*, kết bạn weixin đi.”
*Tiểu Hồ chữ Hồ trong Hồ ly.
Hồ Lăng: “Anh là ai?”
Anh ta nói: “Tôi là huấn luyện viên của đội Rục lửa, cô có thể gọi tôi là Nạp Lan công tử.”
Hồ Lăng: “?”
Nạp Lan công tử: “Cô là người phụ trách của FCZ đúng không? Chúng ta lưu phương thức liên lạc để tiện liên hệ đi.”
Hồ Lăng dùng tay ra dấu với người đàn ông bên cạnh.
“Không phải tôi, là anh này.”
Triệu Lộ Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như không có ý để ý đến người ta.
Nụ cười của Nạp Lan công tử không hề thay đổi, nói: “Không sao, ngày mai tôi hỏi lại.”
Địa điểm thi đấu nằm ở Trung tâm hội nghị triển lãm thành phố W, cách bày trí khá là lộng lẫy, khu vực thi đấu chính chia ra làm năm khu lớn, mỗi khu có năm đội. Từng dãy máy tính, thiết kế tối đen như mực, phái trên cùng là dành cho khánh giả, phía trên là màn hình vô cùng lớn. Địa điểm thi đấu còn chưa chính thức mở cửa, không cho phép tự ý ra vào, chỉ có dẫn đội của mỗi đội mới có thể được các nhân viên dẫn vào làm quen với vị trí của đội mình.
Bên nhóm Hồ Lăng được chia ở vị trí thứ hai khu C, Hồ Lăng tìm theo số, nhìn thấy một hàng ghế thật ngầu, có hơi căng thẳng kem theo chút hưng phấn nữa.
Bỗng nhiên ngước mắt lên, cô thấy có một bóng người quen mắt đứng ở khu A.
Cô đứng phân biệt kĩ càng mất mấy giây, xác nhận đó chính là Bki.
Không có sự giúp sức có các filter làm đẹp, da của cậu ta đen hơn rất nhiều, có đánh phấn cũng không nhìn nổi, còn cả cặp mắt hai mí kia nữa, ngấy chết đi được.
Tất cả các đội khác chỉ cho phép một người đi vào, nhưng bên cạnh cậu ta lại có thêm hai ba người nữa, trong đó có một người đang giúp cậu ta trao đổi gì đó với một người con trai. Hồ Lăng phán đoán người đó là phiên dịch, cô quan sát tướng tá của người con trai kia, giống với người Hàn Quốc.
Trước đó Hồ Lăng đã tìm hiểu rồi, để nâng cao mức độ quan tâm, trong hai mươi bốn đội tham gia cuộc thi phía ban tổ chức còn mời thêm hai đội nước ngoài, một đội từ Hàn Quốc, một đội từ Bắc Mỹ.
Không biết họ nói gì, mà bật cười hết sức thoải mái, dẫn đến việc mọi người đều nhìn qua bên đó. Rõ ràng là Bki mọi người đều đang nhìn, giơ tay vỗ vỗ cánh tay của đội viên người Hàn, Hồ Lăng tinh mắt, nhìn thấy khoảnh khắc ấy đã được ống kính nhanh chóng bắt được.
Các đội viên khác đều bị kéo đi chụp hình, sau khi các dẫn đội làm quen với hội trường xong cũng đi.Hồ Lăng muốn quan sát thêm nữa, nên đi ở hàng cuối cùng.
Ánh mắt cô như vô tình cố ý nhìn vào Bki trong đám người, người đi bên cạnh cậu ta đã đổi rồi, phiên dịch đi rồi, một người có vẻ như là trợ lý đi đến, cả đoạn đường đi cứ nói nhỏ với nhau.
Hai người đi với nhau vào nhà vệ sinh, đúng lúc Hồ Lăng cũng muốn đi vệ sinh, nên đi theo họ.
Nhà vệ sinh ở nơi thi đấu thiết kế theo kiểu nam nữ dùng chung bồn rửa tay, khi Hồ Lăng ra khỏi nhà vệ sinh nữ thì nghe hai người họ vừa rửa tay vừa trò chuyện, ma xui quỷ khiến thế nào mà dừng lại.
Tiếng nước chảy róc rách, trợ lý của Bki nói: “Nếu như cậu không muốn đụng phải họ thì chúng ta đi trễ một chút.”
Bki nói: “Không sao, trốn cái gì”
Trợ lý nói: “Nền tảng cần một tấm hình chụp chung của hai bên trước khi thi đấu, đợi chốc nữa tôi sẽ để thợ chụp trộm, lúc đó thì cậu để ý biểu cảm chút, phải thản nhiên vui vẻ một chút.”
Bki trầm trầm ừ một tiếng, lấy một ít nước rửa tay.
Trợ lý thấy dáng vẻ lơ mơ không tập trung của cậu, an ủi “Đừng căng thẳng, đến lúc đó cứ phát huy như bình thường, đội của cậu mạnh đến vậy mà, Dưa Leo có mạnh hơn nữa cũng không chơi lại đâu.”
Bki lạnh lùng nói: “Dưa Leo là cái khỉ gì.”
Trợ lý: “Vậy…”
Bki nói: “Người tôi lo lắng là Bạch Minh Hạo, thật sự là tôi không thể ngờ thế mà cậu ta lại có thể chung đội với Bạch Minh Hạo.”
Trợ lý nói: “Cái người tên “bai” đó hả? Đúng là cậu ta có năng lực, nhưng năng lực fps không mạnh bằng Dưa Leo và đội của cậu, tôi làm liên quan đến game bắn súng bao nhiêu năm nay, chút mắt nhìn này vẫn còn dùng được.”
Bki nói: “Không phải là vấn đề năng lực fps, anh chưa từng tiếp xúc với cậu ta, anh không biết.”
Cậu ta tắt vòi nước, bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh, Hồ Lăng vô ý nín cả thở.
Bki nói nhỏ: “Trước đây tôi từng chung một đội với cậu ta, cho dù là cậu ta chơi bất cứ trò gì, tham gia cuộc thi nào, đều không hề căng thẳng.”
Trợ lý: “Không căng thẳng?”
Bki: “Đúng, vốn dĩ cậu ta chẳng để ý đến việc thắng thua. Hơn nữa, cậu ta rất dễ …” Cậu ta ngừng lại một chốc, nói tiếp: “Cậu ta dễ dàng đoán ra được suy nghĩ của đối thủ, cũng rất biết cách đánh vào tâm lý của người khác.”
Trợ lý ngơ ngác mất hai giây, cười nói: “Làm gì mà thần thánh dữ vạy. Được rồi, đừng có thêm chí khí cho người khác, chưa đánh mà sợ không phải là phong cách của cậu.”
Bki nghĩ rồi lại nghĩ, nói nhỏ: “Cũng đúng, không phải không có cách trị cậu ta.” Nhưng vẫn không kìm được mà mắng. “Mẹ nó phiền thật chứ! Một đám ngu ngốc, kiếm chuyện cái mẹ mày!”
Trợ lý an ủi cậu ta: “Được rồi, chuyên tâm thi đấu. Thả lỏng biểu cảm một chút, còn chụp hình nữa đó, đi thôi.”
Sau khi họ rời đi, Hồ Lăng mới ra để rửa tay.
Cô thầm nghĩ, cái tên Bki này cũng tính là uống nước nhớ nguồn đó, không ngờ rằng cậu ta lại đánh giá cao Bạch Minh Hạo đến thế.
Cô đến nơi chụp ảnh tập trung, muốn kể chuyện vừa nảy cho Bạch Minh Hạo, ai ngờ không thấy đâu cả.
Thợ ảnh bên đó kêu cô đến.
Triệu Lộ Đông và cô nhìn nhau từ xa, ý là cô cứ đi chụp luôn đi.
Hồ Lăng ra dấu ok bằng tay, cởi áo khoác để trên ghế, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng đến cái background màu xanh.
Cô đứng trước background, hai chân một trước một sau, hai tay đặt lên nhau, hơi nghiêng người, nở nụ cười thích hợp.
Thợ ảnh chụp một đống ảnh của đám thanh niên khom lưng cúi người không ăn ảnh, ai cũng phải nhắc ngẩng đầu ưỡn ngực, giọng sắp khàn đến nơi rồi, bỗng nhiên có một người đẹp chụp ảnh vô cùng tiêu chuẩn, hưng phấn đến nỗi chụp liên tục mười tấm.
Hồ Lăng liếc thấy Bki và trợ lý của cậu dừng không nói chuyện nữa, không hẹn mà cùng lúc nhìn sang bên đây. Cô hơi liếc một chút, rồi lại hơi hất cằm lên một chút.
Lúc này Bạch Minh Hạo cũng quay lại rồi, cậu thấy Hồ Lăng đang chụp hình, cười cười với cô, đi đến cạnh bên Triệu Lộ Đông.
Dưa Leo cũng đứng ở đó, có phóng viên đang chụp hình cậu và Bki, cậu có thể cảm nhận được, nhưng vẫn tự nhiên bình tĩnh.
Nhìn ba thành viên đứng ở dưới, không biết từ lúc nào, nội tâm Hồ Lăng bỗng nhiên nảy sinh cảm giác tự tin không cách nào hình dung được.
Cô cảm thấy, họ chắc chắn sẽ thắng.
Chụp ảnh xong, bên phía ban tổ chức tiến hành một lượt phỏng vấn các đội nổi tiếng. FCZ đang là chủ đề cũng được mời lại, nhiệm vụ phỏng vấn lại lần nữa rơi trên đầu Hồ Lăng.
Câu hỏi thì vẫn chỉ là mấy câu hỏi đó thôi, Hồ Lăng vẫn cứ trả là các đáp án tiêu chuẩn và chính thức. Nói chuyện được bảy tám phút, Hồ Lăng có hơi mất kiên nhẫn. Rõ ràng là tên MC này không được huấn luyện chuyên nghiệp, nói chuyện cứ lóng nga lóng ngóng, câu hỏi cũng lộn hết cả lên. Nhưng thợ ảnh bên cạnh cứ liên tục chụp hình, cô cũng không thể thể hiện biểu cảm khó chịu.
Khó khăn lắm mới đợi được phỏng vấn kết thúc, Hồ Lăng lập tức đi tìm bên đám Triệu Lộ Đông.
Họ không đi chung với xe bus của bên ban tổ chức, mà tự gọi một chiếc xe.
“Ối dào, nhức hết cả chân,” Hồ Lăng vừa ngồi lên xe, lập tức xoa bóp cổ chân. “Không ngờ chuẩn bị hậu trường mà lại mệt như vậy.”
Triệu Lộ Đông ngồi ở ghế lại phụ nói: “Ai bảo mang giày cao gót.”
Hồ Lăng trừng mắt: “Phải nói là may mắn mang giày cao gót đó, không thì chụp ảnh xấu chết.”
Triệu Lộ Đông cười khẩy một tiếng, Hồ Lăng liếc nhìn Bạch Minh Hạo đang ngồi một cục chơi điện thoại, nhớ chuyện ban nãy, nói nhỏ: “Bạch gia…”
Họ tìm một tiệm ăn gần khách sạn, ăn xong cơm tối thì đã sắp chín giờ rồi, đối với các thiếu niên nghiện net mà nói thì bây giờ mới vừa bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng vì để giữ gìn trạng thái cho cuộc thi ngày mai, Triệu Lộ Đông hạ lệnh cho toàn đội viên về khách sạn ngủ.
Sau khi về phòng, Hồ Lăng chưa kịp tắm rửa, mà nói với Triệu Lộ Đông những gì mình nghe được trong nhà vệ sinh.
“… Không ngờ Bki lại sợ Bạch Minh Hạo như vậy.”
Triệu Lộ Đông uống một ngụm nước, dựa vào bàn hút thuốc.
“Cậu ta không cùng trình độ với lão Bạch, tự bản thân cậu ta rõ.”
“Không phải còn mời thêm hai đội nước ngoài à? Hình như cậu ấy chẳng sợ chút nào, cố ý nhắm vào chúng ta.”
“Họ tìm là những đội nước ngoài cấp hai ba, xác nhận là thực lực không qua nổi BYG mới mời, toàn là làm cảnh cho Mã Thiên Vĩ.”
“Tiện thật đó!”
“Đừng có nghĩ nhiều như vậy, mục tiêu của chúng ta chỉ có một thôi.”
Hồ Lăng giơ cao hai tay.
“Chỉ một mục tiêu*!”
*Câu gốc là 没有蛀牙, nghĩa là không còn sâu răng, là khẩu hiệu của quảng cáo kem đánh răng Colgate bên Trung, với hàm ý mục tiêu duy nhất là không còn sâu răng.
Triệu Lộ Đông thở dài một hơi thật sâu, rồi đi tắm.
Hồ Lăng lướt điện thoại một lúc, bên tai là tiếng nước tí tách, bỗng nhiên cô liếc nhìn cửa kính thủy tinh mờ ảo, bên trong mờ mịt mông lung, khiến cô đột nhiên cảm thấy quẫn bách.
Qua một lúc sau Triệu Lộ Đông đi ra, thì anh đã mặc quần áo rồi, vẫn là cái áo sơ mi ông già quen thuộc kia, tay áo đen rộng rãi, anh đã từng mặc cả ngàn lần ở tiệm rồi.
Trong tay anh là khăn tắm, đang lau tóc, lau xong vẫn thấy chưa đủ khô, lại vẫy đầu. Tóc cứ vẫy lưa thưa, khiến cho đường nét của gò má càng trở nên rõ nét hơn.
Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, liếc mắt qua, lưng Hồ Lăng cứng ngắc, vì để che giấu hành vi của mình, nên giành lên tiếng trước.
“Triệu Lộ Đông, lúc anh lắc đầu giống chó ghê đó.”
Anh trầm mặc hai giây, từ từ cười lạnh.
“Cô ngồi thành một cục giống bánh bao thịt ghê đó.”
Vốn dĩ Hồ Lăng đang ôm mền nằm sắp trên giường, nghe anh nói thế lập tức ngồi dậy.
“Nói ai giống bánh bao đó.”
“Cô.”
“Tôi mập đến vậy hả?”
“Gần đây cô mập lên một tí.”
Hồ Lăng hít sâu một hơi.
Từ lúc đến WHY X, áp lực cuộc sống không còn nhiều như trước nữa, ngày nào cô cũng high bay nóc, kéo theo Huyên Tử không uống trà sữa ăn điểm tâm, thì là ăn điểm tâm uống trà sữa. Nhưng thể chất của Huyên Tử thiên ốm, với cả mới hai mươi thôi, quá trình trao đổi chất nhanh, ăn xong không có gì thay đổi, còn cô thì đã béo lên hai ba cân.
Thêm cả vừa ăn tết xong, mấy hôm trước cô lên cân, dọa mình hết cả hồn.
Nhưng mình hết hồn thì mình hết hồn, Triệu Lộ Đông không được nói.
Cô nói một cách giận dữ: “Triệu Lộ Đông! Anh công kích cơ thể tôi!”
“?”
Mặt Triệu Lộ Đông đầy dấu chấm hỏi. “Tôi công kích cơ thể cô? Vậy cô nói tôi giống chó thì là gì?”
Hồ Lăng đập giường: “Không được không được! Triệu Lộ Đông, có phải anh muốn khống chế tinh thần của tôi không!”
Cái tội này càng gánh càng nặng, Triệu Lộ Đông ngồi lên giường, không nói chuyện với cô nữa. Hồ Lăng giơ chân qua đá anh, bị Triệu Lộ Đông nắm lấy cổ chân. Anh quay đầu nói với cô: “Mập chút nữa tốt lắm, lúc vừa mới đến ốm quá, bây giờ vừa được.”
Hồ Lăng còn đang muốn đánh anh, bỗng nhiên bị nội dung trong điện thoại anh thu hút ánh nhìn.
“Anh nói chuyện với ai đó?”
Avatar nhìn hơi lạ.
“Nạp Lan công tử.”
Trong đầu Hồ Lăng hiện lên người đàn ông đầu bóng lưỡng trên xe bus.
“Anh add cậu ta rồi à?”
“Ừm, sau khi chụp hình thì add rồi.”
“Add anh ta làm gì?”
Triệu Lộ Đông nói: “Bki thuộc công ty KOK, được coi là đối thủ của Rực lửa, nhìn nhau không vào, đã đấu với nhau từ lâu lắm rồi. Nạp Lan biết chúng ta có thù với Bki, nên liên lạc với chúng ta.”
Hồ Lăng sờ sờ cằm, phân tích: “Có phải là anh ta muốn liên kết với chúng ta trong cuộc thi không?”
Triệu Lộ Đông lắc đầu.
“Thi đấu kiểu công khai thế này không thể làm như vậy, rất dễ bị phát hiện. Anh ta muốn nói chuyện với chúng ta, muốn đào những lịch sử xấu của Bki.” Anh nhắc nhở Hồ Lăng, “Mau đi tắm đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.”
Hồ Lăng cũng không quậy nữa, lấy túi đi tắm.
Triệu Lộ Đông dựa vào đầu giường xem tin tức của đối thủ mà Dưa Leo gửi qua, lần thi đấu này thực lực tổng hợp nhất là của BYG, Dưa Leo tìm được video thi đấu trước đây của họ, Triệu Lộ Đông nghiên cứu một cách kỹ lưỡng.
Vừa xem xong một trận thì Hồ Lăng đi ra, Triệu Lộ Đông theo phản xạ liếc mắt nhìn, có hơi ngơ ngác.
Đồ ngủ của Hồ Lăng không giống với cái áo của anh, là một cái đầm thắt lưng bằng tơ thật, mềm mại thướt tha. Dáng người Hồ Lăng cao, cái váy chỉ như che qua mông thôi, đôi chân dài trắng nõn dài mảnh khảnh…
Nói thật thì, khả năng công kích còn mạnh hơn cả tất lưới nữa.
Triệu Lộ Đông dời tầm mắt về lại điện thoại, nhưng bên tai lại là từng tiếng bước chân của người con gái.
Hồ Lăng ngồi lên giường, khi nảy sấy tóc còn chưa khô, mười ngón tay luồn vào lay tóc.
“Còn đang nói chuyện à?”
“… Không.”
“Vậy anh đang xem gì đó?”
Triệu Lộ Đông nói nhỏ: “Dưa Leo gửi video BYG thi đấu.”
“Nước đến chân mới nhảy à?”
“Nghiên cứu chiến thuật của họ một chút.”
“Không có tác dụng đâu, tin tưởng Bạch gia là được rồi.”
“…………….”
Triệu Lộ Đông ngước đầu khỏi cái điện thoại.
Hồ Lăng đứng trước gương lớn, đang bôi kem dưỡng da, cô nhận được tín hiệu bằng mắt của anh thông qua gương, hỏi: “Làm sao thế?”
… Làm sao thế?
Còn hòi làm sao thế được hả?
Một đội có ba thằng con trai, từ đầu đến cuối cô chỉ nói đến mỗi một người, mà còn hỏi được làm sao thế?