Chốn Hư Vô

Chương 69: Hoàn chính văn



Ở bên kia, thành phố S.

Khi Hồ Lăng tỉnh lại, đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Đầu óc thức dậy sau cơn say cứ ù ù cạc cạc, cô bật dậy trên giường cứ như cương thi vậy, Tôn Tiểu Tiểu vẫn còn đang ngủ, Hồ Lăng qua đó gọi cô bạn dậy.

“Dậy nào, chốc nữa phải trả phòng rồi…”

Hai người cứ như chết đi sống lại vậy.

Sau khi trả phòng, hai người xuống tầng ăn cơm. Hồ Lăng chẳng có chút khẩu vị nào, cứ gắng gượng nuốt xuống, ăn được một nửa, điện thoại của Tôn Tiểu Tiểu vang lên.

Cô bạn cố gắng nhẫn nhịn, đứng dậy qua chỗ khác nhận điện thoại, sau khi quay lại thì xách túi đi, nói với Hồ Lăng: “Lăng Lăng tớ phải lập tức trở về công ty, bên phía boss lớn của tớ muốn tìm tớ bàn bạc chút việc.”

Hồ Lăng: “Được được được, có bận thì mau về trước đi.”

Tôn Tiểu Tiểu: “Vậy tớ đi đây.”

Hồ Lăng gật đầu: “Tiểu Tiểu, cậu phải sống thật tốt đó.”

Tôn Tiểu Tiểu nở nụ cười với cô, nói: “Cậu cũng vậy, lần sau chúng ta lại gặp nhau.”

Sau cái ôm ngắn ngủi, Hồ Lăng đứng nhìn bạn đi. Cô bạn hòa vào dòng người đến ăn trưa, rồi lại tản ra ngay cửa tiệm, mỗi người bôn ba ở nơi của riêng mình.

Mỗi một mình Hồ Lăng ngồi lại trong tiệm nghỉ ngơi một cút.

Dạ dày vẫn còn đang khó chịu, thật ra cô ăn không vào, cuối cùng uống một ly sữa rồi đi.

Thời tiết hôm nay rất tốt, Hồ Lăng chầm chậm đi dạo không mục đích ở thành phố S, cpp cpps ý chọn đi dạo ở nơi đầy ấp ánh mặt trời, để thử làm dịu đi cái mê man của cơn say.

Đi ngang qua vườn hoa ở quảng trường, Hồ Lăng ngồi vào ghế, lấy điện thoại chuẩn bị đặt vé máy bay về nhà.

Tối hôm qua Tôn Tiểu Tiểu tắt điện thoại của cô, mãi đến bây giờ mới mở lên.

Vừa có tín hiệu, tất cả liên lạc trước đó liên tục xuất hiện. Huyên Tử gọi hơn hai mươi cuộc điện thoại, Hồ Lăng nhíu mày nghĩ ngơi, sau khi đã hiểu chuyện gì xảy ra, vừa chuẩn bị gọi lại, lại có điện thoại gọi đến.

Hồ Lăng nhìn hai chữ “Huyên Tử” trên màn hình, nhấn chọn nút nghe.

Có lẽ là Triệu Lộ Đông không ngờ lần này lại gọi được, hai bên im lặng tầm năm sáu giây, mới tỉnh táo lại.

“Hồ Lăng?”

“ừm.”

Có đôi khi, những lời muốn nói quá nhiều, nhưng khi mở miệc thì lại chẳng nói nên lời.

Hồ Lăng hơi mở mắt, nhìn thấy có một thằng bé chạy đến, rồi dừng bên bồn hoa, giơ tay muốn ngắt nụ hoa.

Hồ Lăng lập tức nói: “Này! Đừng có ngắt hoa!”

Thằng bé thấy bị phát hiện, lập tức chạy đi.

Trong điện thoại vang lên tiếng thở hồng hộc, Triệu Lộ Đông hỏi: “Em đang ở đâu?”

Hồ Lăng nói: “Em ở tỉnh ngoài, em đến tham gia họp lớp.”

“Anh biết em đang ở thành phố S, anh hỏi em ở chỗ nào ở thành phố S?”

“Em cũng không biết chỗ này là chỗ nào nữa.”

Cô nói chuyện mơ mơ hồ hồ, Triệu Lộ Đông trầm giọng, nói: “Em thêm weixin của anh đi đã, rồi mở định vị lên.”

“Ồ.”

Tắt điện thoại, cô bắt đầu mở weixin.

Khi họ chọn mục chia sẻ định vị, bỗng nhiên Hồ Lăng cảm thấy cảnh tượng này khá là thân quen.

Gọi là từ gì đấy nhở?

À đúng rồi, Déjà vu… nghĩa là sự việc này như đã từng xảy ra ở nơi nào vào một thời điểm nào đó.

Rất nhanh sau đó, Hồ Lăng đã kịp nhớ lại, ban đầu ở thành phố C, hình như cũng là cảnh tượng thế này. Chỉ có điều là lúc đó, người yêu cầu chia sẻ định vị là cô.

Trên điện thoại khoảng cách của hai avatar là mười ba cây số, chỉ có thể nói thành phố S không hổ là thành phố lớn, lớn hơn bản đồ của thành phố C rất nhiều.

Cô lại bắt đầu ngồi ngây ngốc ngóng chờ nơi xa xôi, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Hai avatar cách nhau càng lúc càng gần, cuối cùng thì dính sát lấy nhau.

Hồ Lăng ngầng đầu, nhưng lại chẳng thấy bóng người đâu. Có lẽ sẽ hơi trễ, hoặc là sai phương hướng, cô vừa định tắt chia sẻ định vị để gọi điện thoại, thì bỗng nhiên liếc nhìn thấy gì đó.

Vừa quay đầu, đã có người đi từ phía bên kia đến.

Vốn dĩ đầu óc Hồ Lăng còn đang đặc quánh như hồ, nhưng khi thấy bóng dáng của người con trai đi dưới ánh nắng về phía cô, có một câu đặc biệt rõ ràng hiện lên trong đầu cô.

Đó là vào lần trước tại nhà nghỉ ở thành phố C, cái câu mà anh nói với cô…

“Vốn dĩ tôi rất giận, như khi tôi đến tiệm cà phê này, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy cô, cơn giận của tôi đã tiêu hơn phân nửa. Thật đó.”

Triệu Lộ Đông đi đến trước mặt cô, che gần hết ánh mặt trời, cúi đầu nhìn cô.

Biểu cảm của anh khó mà hình dung được, có chút mệt mỏi, lại có hơi tức giận, nhưng mà phần nhiều, lại là cảm giác an tâm và chân thật khi “cuối cùng đã gặp được em”.

Lặng im một lúc lâu, anh mở miệng hỏi cô: “Có đáng không?” Giọng anh rất trầm, cũng rất khàn, từng câu từng chữ, chân thành tha thiết. “Hồ Lăng, thật sự là có đáng phải thế này không?”

Hồ Lăng ngẩng đầu, cảm thấy mình đang ngược sáng, hình dáng khuôn mặt anh càng trở nên rõ ràng hơn.

Cô giơ bàn tay ra, giơ bàn tay lên trên.

Triệu Lộ Đông hơi ngừng lại, tự giác kéo lên.

Ngay khoảnh khắc nắm lấy tay anh, Hồ Lăng hỏi: “Sao mà tay anh lạnh thế?”

Triệu Lộ Đông như thể bị câu nói này chọc thủng vậy, anh lẩm bẩm một tiếng: “Vãi…” rồi nghiêng mặt nhìn sang chỗ khác.

Mặc dù cô cứ luôn treo bên miệng bảo anh yếu, nhưng dù sao Triệu Lộ Đông cũng là đàn ông con trai hai mươi mấy tuổi, dương khí tràn đầy. Trong trí nhớ của Hồ Lăng, cơ thể anh luôn luôn ấm áp, chưa từng có tình trạng lòng bàn tay lạnh lẽo như bây giờ.

Cô kéo anh ngồi cạnh cô, cùng nhau phơi nắng.

Trước mặt là hai đôi chân, của cô thì hơi ngắn hơn một chút, hơi rụt về sau, của anh thì dài hơn một chút, mở rộng ra ngoài.

Triệu Lộ Đông cúi đầu suy nghĩ một lúc, khi anh chuẩn bị nói gì đó, thì người bên cạnh bỗng nhúc nhích không yên.

Hồ Lăng nghiêng người, đầu hơi dựa lên vai anh.

Thế là Triệu Lộ Đông lại im miệng.

“Anh làm sao thế?” Hồ Lăng hỏi.

Triệu Lộ Đông mím mím môi, nói với giọng trầm trầm: “Anh không yên tâm.”

Hồ Lăng: “Không yên tâm cái gì hả?”

Triệu Lộ Đông im lặng ba giây, rốt cuộc vẫn nói hết.

“Hôm qua anh gọi điện thoại cho em, khi đó em uống nhiều rồi, bạn em nghe máy giúp em.”

“… Ồ, Tiểu Tiểu à, có lẽ là cô ấy quên nói với em.”

Triệu Lộ Đông nhớ đến người con gái tối qua làm anh tức suýt hộc máu, không nhìn được nói: “Cái người bạn này của em thật sự là chẳng ra làm sao cả.”

“Anh mới không ra làm sao đó.” Hồ Lăng ngẩng đầu, nhíu mày nhìn anh. “Không cho phép nói xấu Tiểu Tiểu.”

Triệu Lộ Đông nghiêng đầu sang, nắm chặt lấy tay Hồ Lăng, kiện cáo với đầy đủ chứng cứ.

“Tối hôm qua em uống nhiều quá, có một người con trai… là… bạn trai cũ của em hay là ai đó, đi sang nói chuyện, cô gái kia nói gì đó với cậu ta, nào là muốn để cậu ta đưa em về khách sạn? Mẹ nó chứ bạn bè mà có thể làm ra chuyện như vậy à?”

Hồ Lăng nhìn anh hết sức kỳ lạ.

Em chỉ gục có một lúc thôi, buổi tối Tiểu Tiểu đi về chung với em, về là đi ngủ luôn. Hơn nữa lần này họp lớp chỉ có hai đứa em là ở khách sạn có cảnh sông đó thôi, người khác thì mạnh ai nấy ở, vốn chẳng ở chung một nơi.”

“….”

Triệu Lộ Đông ngơ ngẩn hai bốn năm giây.

Hồ Lăng có thể cảm nhận một cách rõ ràng, chỉ trong thời gian của một cái chớp mặt, bàn tay anh nhanh chóng tìm lại được độ ấm.

Bỗng nhiên cô cảm thấy anh rất dễ thương.

“Anh suy nghĩ bậy bạ gì rồi hả?”

“Không có…”

“Chắc là anh sẽ không nghĩ rằng em và người yêu cũ gặp nhau một cái là tình cũ không rủ cũng đến nhé? Người ta có bạn gái từ lâu rồi.”

Triệu Lộ Đông không nói gì.

Hồ Lăng lại dựa vào người anh, nói câu mà trước khi khi Dưa Leo chơi CSGO bị chơi xấu nhiều quá từng vì không biết làm sao mà đổi ID:

“Không có ai có thể đợi bạn cả đời, ngoại trừ Lão Lục.”

Triệu Lộ Đông hờ một tiếng.

Đến bây giờ, hai bàn tay anh mới coi như đã hoàn toàn ấm áp trở lại.

Họ ngồi trên ghế đờ đẫn ra đó, Hồ Lăng mở miệng nói: “Triệu Lộ Đông…”

“Hửm?”

Cô nhìn nụ hoa ở chỗ xa xa vừa được mình cứu khi nảy, đang lắc lư đung đưa trong gió.

“Chúng ta làm lành đi.”

Triệu Lộ Đông nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Làm lành cái gì, vốn dĩ chúng ta chẳng có gì hết.”

Im lặng thêm một lúc nữa, Hồ Lăng hỏi anh: “Sao mà anh biết em đang ở thành phố S vậy?”

Triệu Lộ Đông bẩm báo hết lại cho cô nghe tất cả hành tung của mình sau khi hai người cãi nhau. Ngược lại anh khá là thản nhiên, cũng chẳng giữ chút mặt mũi nào cho mình, kể cho cô nghe hết tất cả những gì mình làm và tất cả suy nghĩ của mình.

Hồ Lăng chớp chớp mắt nhìn ra phía trước, cứ như đang chăm chú lắm, nhưng lại như chẳng để ý đến, chỉ là cảm thấy giọng của anh cực kỳ động lòng.

Anh kể kha khá rồi, Hồ Lăng mới nói.

“Triệu Lộ Đông, em có một chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?”

“Em muốn đến công ty Tiểu Tiểu.”

“…………….”

Nói xong, cô ngồi thẳng lưng nhìn anh.

Vốn dĩ cô còn nghĩ bậy khả năng là sẽ thấy được cơn giận, buồn bã, gấp gáp trong đôi mắt anh, hoặc là rộng rãi hào phóng để mặc cô đi, nhưng chẳng có gì hết.

Ánh mặt của Triệu Lộ Đông, phải hình dung thế nào nhỉ?

Dựng đứng.

“Làm sao thế?” Cô hỏi.

Qua một lúc lâu, Triệu Lộ Đông rì rà rì rầm, nói: “Không sao hết, chỉ là bỗng nhiên em như thế, làm cho anh có hơi mơ hồ…”

“Hahaha.” Hồ Lăng không nhịn được, bật cười thành tiếng, cô ôm lấy anh, nói tiếp: “Chọc anh đó, em nói với Tiểu Tiểu là sẽ tham gia khóa học vận hành kinh doanh MCN ngắn hạn của công ty cậu ấy rồi, tháng sau bắt đầu, cũng chỉ có một tháng mà thôi.”

Triệu Lộ Đông: “Ồ.”

Hồ Lăng: “Em đến công ty lớn để mở mang kiến thức, tránh trường hợp cứ thấy tiền là trôi lềnh bềnh.”

Hồ Lăng lại dựa vào người anh.

Buổi tối ngày hôm trước, Tôn Tiểu Tiểu hỏi Hồ Lăng có muốn đổi việc không, cô nghiêm túc suy nghĩ chuyện này. Trước khi đi ngủ cô nghĩ đến rất nhiều việc, chẳng hề có kết quả, sau khi ngủ thì cô lại mơ thấy một giấc mơ.

Cô không mơ thấy Triệu Lộ Đông, mà là mơ thấy cửa tiệm WHY X mới được tu sauwr, giữa đem đến tối mịt, cánh cửa tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt.

Mình cô đứng ở con đường đối diện, cứ như muốn đi về vậy, tâm trạng hình như cũng khá là tốt.

Sau khi tỉnh giấc, cô đã có quyết định của mình.

Dưới ánh mặt trời, đôi tay họ nắm lấy nhau có một lớp mồ hôi mỏng, nhưng vẫn không hề buông tay nhau.

Giữa bầu không khí thoảng mùi hoa cỏ, Hồ Lăng nhớ đến những ngờ vực của mình trong hai hôm trước.

Nếu như nói, sau khi tốt nghiệp, Tôn Tiểu Tiểu là người vào thế giới âm u mạnh được yếu thua, vậy thì cô chắc là âm dương sai kém, đã bước vào một vườn hoa bí mật ở một góc khuất trong đời sống chợ búa.

Một kẻ tránh gió, một ước mộng viễn vông, có thể sẽ bị chọc thủng, bị lọt gió, có thể sẽ hơi mất mặt, nhưng điều này là sự chọn lọc bắt buộc.

Hơn nữa, cũng chẳng phải chưa từng thay đổi hay là không thể kiến thiết.

Mỗi một ngày cô đều sống trong thế giới này, làm những điều nguy hiểm nhưng lại chẳng đến mức lạnh lẽo.

Hồ Lăng hít sâu một hơi, nói: “Triệu Lộ Đông, chúng ta tổng kết một chút những bài học kinh nghiệm trong câu chuyện lần này đi.”

Triệu Lộ Đông gật đầu: “Sếp nói trước đi.”

Hồ Lăng nói một cách trịnh trọng: “Em cảm thấy, do lần đầu tiên cãi nhau chúng ta không quen mấy, sau này cãi nhiều hơn chút là quen rồi.”

Triệu Lộ Đông hiếm khi cười vang như vậy.

“Sếp nói quá là đúng.”

Anh kéo cánh tay cô: “Hồ Lăng, sau khi về em muốn làm gì thì anh sẽ cùng làm với em.”

Hồ Lăng: “Bốc phét nữa đi nhé, về rồi thì lại trốn trong phòng chơi game, em tin anh mới lạ.”

Triệu Lộ Đông cười khà khà: “Anh chơi game cũng sẽ không làm lỡ việc của em đâu mà.” Anh kéo cô lại gần hơn chút nữa, nói tiếp: “Chúng ta về rồi thì công khai với bố mẹ nhé, anh không muốn đợi nữa đâu, nói rồi thì sẽ cảm thấy chân thật hơn.”

Hồ Lăng: “Tùy anh đó.”

Triệu Lộ Đông cố ý chọc cô: “Bố mẹ em mà không đồng ý thì làm thế nào đây?”

Hồ Lăng tiện miệng trả lời: “Không đồng ý thì em bỏ trốn theo anh, đi đến thành phố khác để sống.”

Câu nói này lại khiến tim Triệu Lộ Đông đập loạn.

Hồ Lăng quay đầu, sờ khuôn mặt của anh.

“Đến lúc đó em sẽ dắt anh đi theo, em đi làm nuôi anh, anh cứ ngoan ngoãn ở nhà chơi game đi, làm một cậu trai trắng trẻo cho em nuôi, được không nào?”

Triệu Lộ Đông nhìn cô gái tràn trề tinh thần ngay trước mặt, thầm nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng không thể nào biết được, đối với anh mà nói câu cô vừa mới nói có ý nghĩa thế nào.

Chắc là do tình cảm chân thành sẽ luôn giống nhau, cho nên những cuộc hôn nhân thông thường, cũng sẽ giống nhau đời đời.

Anh chớp cặp mắt hơi đỏ, như cười như không, Hồ Lăng nhìn mà cảm thấy hết sức kỳ lạ.

“Anh lại làm sao nữa thế?”

Triệu Lộ Đông lắc đầu, giơ cánh tay ôm lấy cô, nói: “Anh sẽ không để em phải bỏ nhà đi đâu.”

Hồ Lăng thầm nghĩ nhảm nhí, sao mà em có thể bỏ bố mẹ ở đó rồi đi theo anh được, câu này không phải vui mồm thì nói thôi sao, cũng chỉ có anh tin thôi.

Nhưng mà không sao cả, tin rồi cũng khá hay.

Hồ Lăng ra vẻ long trọng ôm lấy Triệu Lộ Đông, sau đó đứng dậy, bước những bước lớn vào chỗ có ánh nắng rực rỡ, chuẩn bị xong xuôi, cô vươn vai một cái thật dài tầm mười giây!

Hồi đầy máu!

Quay người, ngoắc tay, ra lệnh:

“Đi thôi!”

- Hoàn chính văn-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.