Chốn Phồn Hoa Có Người

Chương 10



29

Tôi bị sốc bởi câu trả lời này, thật lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Ngày cưới… Không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao?”

Phó Tiện nhìn tôi chằm chằm một lúc, những ngón tay thon dài xoa giữa mày, thở dài bất lực.

“Nghĩa là em thật sự chưa từng nhận ra anh?”

Tôi không hiểu đâu vào đâu.

Tôi phải nhận ra anh thế nào?

Anh là cậu ấm nhà họ Phó, con tôi là con của một nhà bình thường, lại còn là con nuôi.

Nếu không có giao dịch hôn nhân này, chúng tôi sẽ là người của hai thế giới, mây và bùn làm sao có thể liên quan đây.

Phó Tiện vẫy tay với tôi: “Lại đây.”

Anh di chuyển không tiện nên tôi ngoan ngoãn đi qua, ngồi ở bên cạnh anh.

Phó Tiện giơ tay lên, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Tư Dao, anh đã nói với em, anh là con rơi của Phó Tri Thành lúc trẻ.”

“Vậy em biết anh lớn lên ở đâu không?”

Tôi lắc đầu.

Anh gằn từng chữ: “Ở cô nhi viện.”

“Cô nhi viện Cẩm Tâm.”

Người tôi cứng đờ, ánh mắt cẩn thận lần theo đường nét trên khuôn mặt Phó Tiện, cố gắng đối chiếu khuôn mặt trước mặt với một người nằm sâu trong ký ức của tôi.

Dường như có chút giống…

Rồi lại không thể tin được.

Tôi dường như đã đoán được thân phận của anh.

Tôi chỉ vào anh rồi chỉ vào chính mình, muốn nói nhưng trong lại nháy mắt lại mất tiếng, không thể phát ra âm thanh nào.

Bàn tay Phó Tiện đặt trên ngọn tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt v3.

Anh lên tiếng, giọng của anh cũng có chút nghẹn ngào: “Xem ra, em vẫn còn nhớ anh.”

Nước mắt của tôi lập tức rơi xuống.

Đương nhiên nhớ rõ.

Khi đó anh không tên là Phó Tiện, anh tên là Chu Niệm Thành.

Chu là họ của mẹ anh, còn Thành là Thành trong Phó Tri Thành.

Khi đó tôi cũng không tên là Tư Dao, tôi bị vứt bỏ từ khi sinh ra, không có họ, viện trưởng đặt tên tôi là Quan Hân.

Tôi là đứa mồ côi lớn lên trong cô nhi viện, còn anh vốn dĩ có mẹ, nhưng mẹ anh lại bỏ rơi anh.

Năm được đưa đến cô nhi viện, anh chỉ mới 6 tuổi.

Cậu bé trong ký ức của tôi có một khuôn mặt đẹp, nhưng lại gầy gò, xanh xao, rõ ràng trước khi bị vứt bỏ được mẹ ruột nuôi dưỡng nhưng trông suy dinh dưỡng trầm trọng.

Khi đó anh mong manh, nhạy cảm, gầy yếu còn rụt rè.

Thân hình kia gầy gò nhỏ bé đến mức phảng phất gió thổi qua sẽ vỡ vụn.

Bởi vậy, là một thành viên mới của cô nhi viện, anh bị một đám nhóc bắt nạt, cuối cùng vẫn là tôi nhìn không nổi nữa, cứu anh từ một đám con trai.

Tôi từ nhỏ đã là nhóc trùm, nhưng lúc trước vì cứu anh, tôi cũng không ít lần đánh nhau với đám cháu chắt kia.

Sau vài lần giết địch 800, tự tổn 1000, đám nhóc kia mới sợ tôi, từ bỏ việc bắt nạt Phó Tiện.

Sau đó, Phó Tiện liền thành tuỳ tùng nhỏ của tôi.

Thậm chí khi tôi đi vệ sinh, thằng nhóc này cũng phải ngồi xổm ngoài cửa canh chừng.

Khi ngủ, giường anh kê sát giường tôi, nhất định phải lén nắm chặt tay của tôi anh mới có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

Anh là một đứa trẻ cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Ít nhất, khi đó là vậy.

Dưới sự huấn luyện hết lòng của tôi, tuỳ tùng nhỏ Phó Tiện đã tiến hóa thành công từ một con cừu con yếu đuối mong manh thành một con sói con.

Anh cao lớn hơn, cũng có thêm chút da thịt, khuôn mặt còn non nớt kia cũng đẹp hơn nhiều.

Hơn nữa, không biết từ khi nào anh đã thay đổi từ cậu bé nhút nhát, yếu ớt kia thành đứa trẻ giỏi đánh nhau nhất cô nhi viện.

Đứa nào dám nói xấu tôi, anh liền nắm tay xông tới, lần nào cũng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế —

Trong cô nhi viện không ai dám gây sự với chúng tôi, cũng không ai để ý đến chúng tôi.

Tôi thấy hơi cô đơn, nhưng Phó Tiện lại vui mừng vì được yên tĩnh.

Dường như với anh, chỉ cần được ở bên cạnh tôi mỗi ngày là đã mãn nguyện rồi.

Nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu.

Có một thời gian, tôi phát hiện Phó Tiện dường như thay đổi thành một người khác, tinh thần hoảng hốt, dễ giật mình, thậm chí bắt đầu từ chối sự đụng chạm của tôi.

Mới đầu tôi rất tức giận, nhưng sau đó, tôi vô tình phát hiện ra —

Là viện trưởng.

Nữ viện trưởng trung niên vẫn luôn dịu dàng, tốt bụng thực chất là một kẻ ấu d@m.

Và Phó Tiện mặt mũi đẹp đẽ, không còn xanh xao nghiễm nhiên trở thành mục tiêu mới của bà ta.

Đêm đó, Phó Tiện trốn khỏi cô nhi viện, trước khi đi, chúng tôi thậm chí không kịp nói với nhau câu nào.

Sau đó, tôi chưa từng gặp lại Phó Tiện.

Về sau, tôi thường nghĩ đến anh.

Tôi vẫn luôn cho rằng có lẽ Phó Tiện đã không còn nữa. Trong thời đại mà con người vô cảm, một cậu bé 6 tuổi nhạy cảm và cực đoan trốn khỏi cô nhi viện làm sao có thể sống sót?

Tôi luôn suy nghĩ, trong những cô nhi viện khác hẳn là cũng có những cậu bé như Chu Niệm Thành lúc trước?

Xanh xao, yếu ớt, vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Nhưng đôi khi, tôi lại rầu rĩ nghĩ, chắc không có cậu bé nào đẹp như thế, mặc dù mặt mày chưa nảy nở, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy đẹp choáng ngợp.

Choáng ngợp đến nỗi nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, thỉnh thoảng nghĩ về cậu bé trong ký ức kia, tôi vẫn luôn nhớ tới đôi mắt nai tơ ấy.

Vì vậy, khi trưởng thành, tôi rất yêu tiền.

Và tất cả số tiền tôi kiếm được đều được quyên góp cho cô nhi viện.

Đương nhiên, không phải quyên cho cô nhi viện năm đó. Năm đó, sau lần viện trưởng lỡ tay gi3t chết một bé trai trong cô nhi viện, một loạt tội ác lần lượt được điều tra tố giác. Bà ta bị tống vào tù.

Đó đều là những chuyện xảy ra sau khi tôi rời cô nhi viện.

30

Bứt ra khỏi ký ức, tôi dựa vào đầu giường, yên lặng lắng nghe Phó Tiện kể câu chuyện sau khi anh rời đi.

Anh nói sau khi trốn khỏi cô nhi viện, anh lưu lạc đầu đường.

Nhưng không dám đi quá xa.

Anh sợ nếu đi quá xa sẽ không bao giờ được gặp lại tôi nữa.

Anh thường lẻn về gặp tôi.

Ở cửa cô nhi viện, ở trong bóng đêm.

Nhưng anh không dám gặp mặt tôi, sợ nếu bị phát hiện tôi sẽ bị liên lụy, cũng sợ —

Gặp tôi rồi, anh sẽ không đành lòng đi nữa.

Cho đến khi tôi được nhận nuôi.

Người nhận nuôi tôi chính là người mẹ hiện giờ của tôi.

Sau khi tôi được nhận nuôi, Phó Tiện lặng lẽ đi theo, âm thầm quan sát một thời gian, nhưng mẹ tôi đối xử với tôi rất tốt, bà dành tất cả tâm tư và tình cảm cho tôi.

Tôi thật sự rất hạnh phúc.

Bà không hề yêu đương, vẫn luôn một mình nuôi nấng tôi.

Lúc này, Phó Tiện mới yên tâm rời đi.

Còn tôi, sau khi rời khỏi cô nhi viện năm 7 tuổi và được mẹ tôi đón về nhà, từ đó về sau tôi vẫn luôn lớn lên trong tình yêu.

Mẹ tôi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.

Bà yêu ghét rõ ràng, bà mê tiền cũng ham hư vinh. Nhưng khi trên người chỉ còn năm đồng, bà vẫn sẵn sàng cho tôi ba đồng mua bánh mì, một đồng mua nước, rồi tặng một đồng còn lại cho người ăn xin đáng thương ven đường.

Bà cực kỳ xinh đẹp, thích nhất là mặc đồ màu đỏ rực, một màu rất khó mặc.

Cả đời bà giống như một bông hồng đỏ tươi rực rỡ.

Đỏ đến loá mắt.

Bây giờ tôi biết lúc trước bà gả tôi cho Phó Tiện có lẽ có mục đích khác, nhưng tôi vẫn không ghét bà.

Thật thế.

Nếu không có bà ấy, sẽ không có Tư Dao ngày hôm nay.

Bóng đêm tĩnh lặng, giọng nói của Phó Tiện trầm thấp dễ chịu, anh tiếp tục kể lại chuyện cũ của mình. Có điều, những chuyện sau đó đều được anh nhẹ nhàng tóm gọn trong vài câu.

Anh không muốn kể chi tiết những khó khăn và khổ sở, tôi cũng không muốn hỏi kỹ.

Anh nói sau đó nữa, khi anh bơ vơ lưu lạc, mẹ anh tìm được anh.

Người đã lâu không khóc như anh kích động đến rơi nước mắt. Anh tưởng rằng, mẹ tới đón anh về nhà.

Nhưng –

Bà ta dẫn anh đi mua quần áo mới, đưa anh đi ăn những món ngon.

Sau đó, bà ta dẫn anh đến nhà họ Phó, tìm ông Phó đòi danh phận.

Nói là đòi danh phận, nhưng trong lòng bà ta biết rõ không có khả năng, bà ta chỉ dẫn Phó Tiện đến để vòi tiền.

Nhưng bà ta đã đánh giá cao vị trí của Phó Tiện trong lòng Phó Tri Thành, cũng xem nhẹ sự nhẫn tâm của ông ta.

Nhưng Phó Tri Thành đâu phải là người để mặc cho người ta thao túng. Giống như lúc trước ông ta sai người thiết kế tai nạn cho mẹ tôi, sau khi ông ta đuổi mẹ con Phó Tiện đi thì chi số tiền lớn sai người thiết kế một vụ tai nạn cho mẹ ruột Phó Tiện.

Là Phó Tiện cứu bà.

Cũng bởi vì vậy, anh hỏng đôi chân, tàn tật suốt đời.

Nhưng anh vẫn không thể cứu được mẹ.

Anh thậm chí còn chưa kịp cảm nhận tình thương mất rồi tìm lại được của mẹ thì đã không còn mẹ nữa.

Anh hận mẹ mình, nhưng còn hận Phó Tri Thành hơn.

Dù gì cũng là máu mủ của mình, Phó Tri Thành đã đưa anh vào bệnh viện tư nhân, điều trị tích cực, còn chuyển vào tài khoản của anh một khoản tiền lớn, đủ để anh sống thoải mái cả đời.

Nhưng ngay cả khi ông ta giàu có như thế vẫn không thể trị khỏi đôi chân của Phó Tiện.

Sau đó Phó Tiện rời đi, dựa vào số tiền vốn kia, người đàn ông ngồi trên xe lăn này gây dựng một vùng trời riêng cho mình trong khu thương mại ngầm.

Nhắc tới những chuyện đã qua này, Phó Tiện hơi cau mày, trong mắt chợt lóe lên sự tàn nhẫn, cực kỳ giống cậu bé sói con năm đó.

Vài giây sau, Phó Tiện nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục kể cho tôi nghe.

Anh nói mấy năm trước, đứa con trai bảo bối của Phó Tri Thành và người vợ quá cố kia đột ngột qua đời. Sau khi nhận ra mình tuyệt hậu, ông ta kêu trời khóc đất, nhưng trong đau đớn khôn cùng lại nhớ ra mình còn có một đứa con rơi đang lưu lạc bên ngoài.

Vì thế, sau khi vận dụng mọi quan hệ mình có, Phó Tri Thành đã tìm được anh.

Đáng tiếc, Phó Tiện không chịu nhận tổ quy tông, cũng không cho Phó Tri Thành cho người khác biết mối quan hệ giữa bọn họ.

Phó Tri Thành đồng ý mọi thứ, ông ta biết Phó Tiện hận mình nên vẫn luôn cẩn thận lấy lòng, bù đắp.

Nhưng sau bao năm sống đầu đường xó chợ, nhiều năm bị thờ ơ, năm đó Phó Tri Thành biết rõ anh ở bên cạnh mẹ nhưng vẫn thuê người thiết kế tai nạn kia.

Thật lòng mà nói, Phó Tri Thành năm đó chưa từng để ý đến sống chết của Phó Tiện —

Không muốn giết anh, nhưng nếu Phó Tiện ngoài ý muốn chết cùng, Phó Tri Thành cũng sẽ không đau buồn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.