Trải qua thêm một vài ngày nữa, ta thỉnh thoảng lại có cảm giác, Diệp Phương Thành phu quân của ta chìm trong ưu tư, có lúc lại khẩn trương, giống như đang che giấu một tâm tư phức tạp gì đó…
Tuy nhiên, y vẫn làm chu toàn mọi việc, lại còn có vẻ chiều chuộng ta hơn…
Bản thân ta tiến bộ rõ rệt, so với hồi đầu thì đầu óc đã minh mẫn hơn… Đặc biệt là mấy ngày nay, sau khi ta nằm mơ giấc mộng kì quái trong rừng đó, não ta thường tự suy nghĩ, cũng hay quan sát Diệp Phương Thành…
Rồi ngày sau nữa, có khách đến thăm nhà chúng ta. Đó chính là vị thần y Vô Nhân kì quái cùng tiểu đồng của ông ta. Phu quân nhiệt tình đón tiếp họ, bốn người thân mật ăn cơm… Vô Nhân cứ trêu chọc ta và Diệp Phương Thành, nói rằng ông ta nể y lắm mới tới đây để giúp đỡ ta trong kì sinh nở, bởi sinh song thai sẽ khó và nguy hiểm…
Đến đêm, phu quân trải chăn nệm cho ta ngủ nhưng không lên giường nằm ngay với ta, y nói là lâu ngày không gặp bằng hữu, muốn cùng Vô Nhân ngồi trước hiên uống trà đàm đạo…
Ta đành ngoan ngoãn như một con cún đi ngủ…
Đêm nay cũng như một hai đêm gần đây, ngủ không sâu, cảm giác như ngửi phải men rượu chếnh chếnh choáng choáng. Ta mơ thấy mình bước đi giữa không gian hỗn độn…
Trong đó, ta nhìn thấy phu quân đứng giữa thiên binh vạn mã, lạnh lùng cầm kiếm, thân ảnh có phần cô liêu, tản ra hàn khí…
Còn có một người nữa, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ cảm giác hắn rất đẹp. Người đó thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn ta, cảm giác mang đến tầng tầng sương tím thê lương…
Ta nhìn người đó, có chút cảm giác mất mát…
…
[ Đằng sau ngôi nhà, phía ngoài cánh rừng thưa, có hai bóng người đứng dưới ánh trăng đơn bạc…
Vô Nhân thanh tú, khí chất thần tiên…
Diệp Phương Thành vẻ ngoài cô lãnh, ánh mắt đầy trầm tư…
- Diệp Phương Thành, ngươi hối hận sao? – Vô Nhân điềm tĩnh nói – Ngươi liệu có cho rằng… nếu biết trước như vậy, thà khôi phục trí nhớ cho nàng, khi thai nhi còn nhỏ, gọn gẽ đem bỏ đi… Dù sao cũng sẽ có ngày nàng tự nhiên nhớ lại, phát hiện ra không có tình cảm với ngươi nhưng đã thành phu thê, còn bắt nàng vì ngươi sinh con, đem ràng buộc này đến…
Diệp Phương Thành vẫn yên tĩnh. Thân ảnh của y nhàn nhạt như ánh trăng…
- Còn nữa, nếu không phải vì muốn đem nàng đi lánh nạn, nghĩa phụ của ngươi sẽ không chết, cũng không liên lụy tới…
- Đủ rồi, Vô Nhân… - Đột nhiên y lên tiếng, âm điệu không sắc thái, tựa như Diệp Phương Thành của ngày trước.
Hối hận? Thực tâm y không hề muốn quay đầu với quyết định đó… Chỉ là…
Y đưa tầm mắt ra xa, nhìn về phía cánh rừng có nấm mồ đó…
Người đã được chôn cất đó, vốn là một thuộc hạ thân thiết như cánh tay – A Hữu.!
Còn có nghĩa phụ cũng bị sát hại, y lại không có cách nào tương trợ, cũng không thể mai táng cho họ, chỉ có thể bất lực đốt tiền giấy…
“Thành Nhi, sau này nghĩa phụ chết, ngươi đừng quên phải đốt thật nhiều, thật nhiều tiền để ta dưới cõi âm cũng được sống giàu sang!”