Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 21: Nhị hoàng tử:



Sau đó có một điều phiền toái là, cô nàng Thanh Thanh này bám ta như một loại kí sinh trùng, chưa nói đến cô ta không dễ gạt như hai cô nàng xấu số kia, dù ta có sai cô ta làm gì, nếu không hợp lý, nàng ta sẽ không làm, kể cả lúc có người ngoài, lẽ ra nô tỳ phải nghe lời chủ nhân, nàng ta bèn khéo léo tinh vi thoái thác, trong ý tứ cũng sặc mùi khủng bố ngầm, y như bản sao của chủ tử mình vậy.

Thế mới biết, trông mặt không thể bắt được hình dong, Thanh Thanh chính là một ả nha hoàn nguy hiểm.

Thân phận thật sự của cô ta là một trong “Tứ Tuyệt” của Bát hoàng tử Diệp Thần Hi.

Ta đi dạo trong ngự hoa viên, dù bắt cô ta đi sau hai mươi trượng, ta luồn lách kiểu gì đều không tránh khỏi cô ta. Thực sự phiền phức!

- Thanh Nhi, đóa mẫu đơn kia thật đẹp, mau đem lại cho bổn cung! – Ta chỉ ra phía đó hoa xa xa mà nói.

Nàng ta cảnh giác, song cũng có một phần tự tin, ta cá chắc nàng ta có khinh công và thân pháp khá linh hoạt. Nếu ta không phải từng đạt giải trong cuộc thi chạy maraton năm cấp hai chắc cũng không mơ có một phần mười khả năng chống lại nàng.

Trong ngự hoa viên có một khu vườn xây dựng gần như vườn mê cung ngày nay, mỗi bức tường cây lá đều cao hơn đầu người, và ta đang cùng Thanh Thanh chơi cút bắt trong đó.

Này, đây vẫn là ban ngày ban mặt, nơi này cũng phải không có người, một cung nữ như ngươi sẽ không phi lên không trung mà tìm bóng dáng ta chứ…

Ta không chắc có lợi dụng địa thế này để trì hoãn được chút nào không, chỉ biết ta đã chạy lòng vòng một đoạn, Thanh Thanh còn chưa đuổi tới, ta phải núp vào một góc nào đó thở đã.

Ta dấn bước vào một góc thành lá, đột nhiên chân đạp trúng một cái hòn đá vô tri, suýt nữa té ngã, chính vì vậy ta bực mình muốn sút lại trả nó.

Ngờ đâu nó lại không hề di chuyển, quái lạ, viên đá này chỉ to hơn cổ tay, đâu phải là đá tảng?

Thoạt trông nó rất bình thường, nhưng lại nằm im lìm trong một góc khuất của khu vườn mê cung…

Ta cúi xuống, không sút nó theo đường thẳng mà thử vặn vặn xuôi ngược theo chiều kim đồng hồ. Thì ra là một cái nút ngụy trang của một cơ quan bí mật? Sau khi ta vô tình xoay hòn đá đúng bảy vòng, phía dưới chân ta bật ra một cái hố, ta lập tức rơi xuống…

Đó là một đường hầm lờ mờ tối, không có cái gì thắp sáng ngoài mấy cục dạ minh châu siêu lớn. Ta nghĩ rằng dạ minh châu vốn rất đắt, hơn nữa phải hấp thụ ánh sáng ban ngày thì ban đêm mới phát sáng như dạ quang được, tức là có người ngày ngày đem dạ minh châu xuống đây? Ắt phải là một kẻ có máu mặt, lại còn xây dựng huyệt đạo bí mật trong hoàng cung này?

Phía bên trong sáng hơn, ta có chút dè chừng bước vào. Ta cũng lo sợ đây là cơ quan bí mật của một thế lực nào đó, nếu có người trong đó, ắt sẽ đem ta thủ tiêu… Chỉ có điều, rớt xuống đây rồi không làm cách nào bò lên trên được, chỉ có cách là đánh liều đi tiếp…

Không ngờ bên trong lại bày bố giống như một thư phòng, xung quanh có rất nhiều giá sách lớn, chứa hàng chồng văn thư…

Và đặc biệt hơn, chiếc bàn gỗ đặt một viên dạ minh châu lớn, ngồi bên bàn chính là một mỹ mạo nam tử!

Người này bình tĩnh, điềm đạm như nước, ung dung chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay. Ta lại có cảm giác hắn cũng đã đoán biết được có người bước vào từ trước.

Khi ta dừng bước, hắn cũng ngẩng đầu lên, phong thái tự nhiên, lại có một chút hảo cảm mà cười:

- Thì ra là quý phi nương nương!

Hắn chính là nhị hoàng tử Diệp Đông Doanh.

Diệp Đông Doanh rời khỏi chỗ ngồi, còn ra thi lễ với ta. Ta ngơ ngác nhìn tiếp một vòng căn phòng bí mật, sau đó lại quay ra nhìn gương mặt thư thái của hắn.

Người này, khi ta bước vào, không bất ngờ, cũng không biểu lộ ra hiếu kì hay sát khí, giống như hắn ngụ tại nơi này là hoàn toàn quang minh chính đại…

Lúc đầu ta còn tưởng tượng sợ hãi, người trong đó sẽ đến uy hiếp ta và hỏi: “ Ngươi tại sao lại đến được đây?”

Nhưng Diệp Đông Doanh không như vậy, ta nhìn vào hắn, có một cảm giác, không thể nào nhìn thấy được một dụng tâm ác ý, vô cùng tự nhiên…

Ta vốn nghĩ Diệp Đông Doanh ắt phải là một con người không đơn giản, nhưng phong thái của hắn, lại vô tình làm người ta không thể đề phòng.

- Nương nương, xin mời an tọa! – Diệp Đông Doanh nhã nhặn mời ta ngồi vào vị trí ban nãy của hắn, còn hắn thì đứng gần đó.

Ta muốn cất miệng hỏi tại sao hắn lại ở đây, và tại sao lại có cơ quan này? Nhưng bởi vì ta thấy lạ, căn hầm này không có bất cứ một cái gì khác ngoài sách, à, còn có một bàn cờ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.