[ Trong một góc vắng của con hẻm nọ, có hai gã bộ dạng như khất cái, đứng đối mặt với một lão đạo nhân.
Lão đạo nhân phe phẩy phất trần, không vội vàng mà nói.
- Hai tên kia, ta không cần biết các ngươi là người của ai, theo dõi cô nương kia có việc gì, nhưng ta phải nói luôn: Cô nương đó là hàng của ta rồi, các ngươi mau từ bỏ…
Hai khất cái kia tự biết lão đạo nhân này không phải là người tầm thường, là kẻ trong giang hồ mắt tinh tai thính, vì vậy cũng không cần giả bộ nữa…
Vì vậy một cuộc tỉ thí đã diễn ra. Không quá một phần tư khắc, thắng bại đã rõ.
Lão đạo nhân từ từ thu nhuyễn kiếm, giấu trong cây phất trần thoạt trông bẩn thỉu.
Hai khất cái trọng thương, nằm bẹp trên đất, ai oán nhìn nhau. Bọn họ vốn dĩ cũng là hàng cao thủ giang hồ, không ngờ rằng ở đây lại xuất hiện một tuyệt thế cao nhân như vậy.
- Lão ta… sử dụng kiếm pháp gì vậy? – Gã trẻ hơn nhìn đồng bọn ai oán.
Gã lớn tuổi hơn cũng từng lăn lộn giang hồ không ít, lúc này hai mắt cũng phải mở to, miệng lắp bắp.
- Không thể nào, Huyền Đạo giáo đã diệt môn hai mươi mấy năm về trước, Vô Ảnh kiếm pháp cũng không còn… nhưng kiếm pháp trong truyền thuyết kể lại, chưa nhìn rõ chiêu thức, chỉ thấy luồng sáng chói mắt, thậm chí chưa thấy kiếm vung lên đã khiến đối phương mất mạng, chẳng phải chỉ có Vô Ảnh kiếm pháp sao?
- Khá khen ngươi hiểu biết! - Lão đạo nhân vuốt râu.
- Ngươi là ai?
- Ba mươi năm trước từng đi không thay tên, ngồi không thay họ, Âu Dương Vân. – Lão đạo nhân không ngại ngùng xoay người đi, đối với hai kẻ kia, võ công hẳn là đã phế.
- Khụ! – Một gã ho ra máu – Chẳng nhẽ là Âu Dương Vân, phản đồ Huyền Đạo giáo ba mươi năm về trước?
- Là Âu Dương Vân, kẻ có tư tình với độc nữ Mộc Doanh Doanh xuất thân Tây vực? Trái ý sư phụ, kết phu thê cùng tà giáo, mặc dù bản thân y đã được quyết định là người kế thừa Vô Ảnh kiếm pháp? Còn một kiếm hạ sát sư thúc, gián tiếp dẫn đến họa diệt môn? – Một gã bổ sung thêm – Không ngờ lại chính là con người này. ]