Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân

Chương 69



Ta lúc đầu còn lo lắng việc Mộc Nương sẽ bắt ta trở lại hoặc sai lừa nhỏ đuổi theo ta, nhưng thực sự ta đã rời đi năm, sáu ngày, cũng không thấy một ai đuổi theo ~.~

Thực sự là không có ai đuổi theo ~.~

Thật bội bạc, cứ để ta đi như vậy, chắc là Diệp Phương Thành kia nghĩ rằng ta bỏ đi là lựa chọn của ta, không phải y đuổi ta đi, càng tốt cho y phủi tay…

Không cần thì thôi, bà cô cũng không cần, tình một đêm thôi, không cần nhớ, không cần ràng buộc ~.~

Ta không biết đi đâu, chỉ biết là ta muốn rời khỏi lãnh thổ Đông quốc này càng nhanh càng tốt. Vốn là định tiếp tục đi xuống phía nam, nhưng ta nghe đồn phía nam là lãnh thổ Tùy quốc, cố quốc của “ta”, như vậy càng không ổn, ta lại đi ngược lên hướng đông bắc…

Để chắc chắn, ta vẫn hóa trang, mặc dù không kinh dị thảm khốc như lần trước, như cũng vừa vặn là một kẻ lập dị, lôi thôi luộm thuộm…

Mọi việc có vẻ thuận lợi, ngoài một vài chuyện kì quái mà ta không giải thích nổi…

Đó là ta vốn là người yêu cái đẹp, thích ngắm các soái ca, cho nên lần du hành này, cũng để thuận tiện quên đi những chuyện xui xẻo đã qua, ta càng cố tình tìm kiếm hình bóng các anh chàng ngọc thụ lâm phong, đúng như những gì tiểu thuyết xuyên không đã viết: mỹ nam cổ đại đầy đường …

Nhưng mà, năm sáu ngày nay, ta không thấy hình bóng một soái ca nào trong phạm vi một trăm mét xung quanh mình, thậm chí một kẻ ưa nhìn một chút cũng hiếm. Chẳng nhẽ mọi thứ ưu tú đã tập trung ở hoàng cung Đông quốc hết rồi?

Chưa kể đến, ta muốn thuê xa phu, định chọn tên nào mặt mũi sáng sủa, trẻ tuổi cường tráng một chút, nào ngờ định đến trả tiền thì người ta nhất định không chịu chở, trả cao thế nào cũng không màng, quái lạ, hình dáng này của ta còn dễ coi hơn lần trước mà …

Sau đó lại có một tên xa phu vừa già vừa xấu, người vừa còi cọc kéo xe ngựa tới, nói là chỉ lấy ta nửa giá tiền …

Chưa hết, một hôm ta nhìn thấy một vị công tử dáng vẻ tuấn tú phong lưu bước vào tửu điếm nọ, ta đoán rằng ắt hắn ta cũng là một người sành ăn, cho nên tửu lâu này chắc chắn ăn uống rất được, ta bèn ghé vào. Thấy vị công tử này cũng đặt phòng trọ, ta cũng định đặt một phòng trọ, nào ngờ lão chủ nhất định không cho ta thuê, bày ra đủ cớ ~.~

Ta định hỏi đường đến thư viện, đoán rằng ở đó rất nhiều tú tài thư sinh, nào ngờ mới đến thì vừa vặn thư viện cháy, người ta còn hô nhau dập lửa ~.~

Có lẽ ta phải đi mấy ngày nữa, thoát khỏi lãnh thổ Đông quốc xui xẻo này.

Nói thật, Đông quốc này vô cùng bành trướng, cả lục địa này, hai phần ba là lãnh thổ của nó, mấy nước xung quanh đều kiêng nể dè chừng, nhiều nước sợ chinh chiến nên chấp nhận đầu quân làm chư hầu, nhiều nước lại mong dùng kế hòa thân để tránh nạn binh đao… Có lẽ vì như vậy, cái ngai vàng Đông quốc mới càng có giá, vị trí đầy quyền lực như vậy, khó tránh các con của lão hoàng đế đều tranh giành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.