- Ô? – Ta bình thản xé cái cánh gà ngậm lên miệng, không có vị ngon của cánh gà bù đắp thì ta sẽ thấy ghê tởm mất – Ngươi căn bản không xứng!
Ta rõ mồn một buông một câu, hắn có chút mất hứng, lập tức đứng dậy, vênh mặt thị uy.
- Nàng dám coi thường ta? Ta chính là Mộ Dung Tuyết Phong, đại công tử nhà thái thú!
- Chỉ thế thôi sao? – Ta khinh miệt bình thản nói, bà đây còn không cần làm quý phi, chỉ tiếc cho cái tên đẹp mà người thì lại quá “đẹp”.
- Chưa hết, ta còn là hoàng thân quốc thích, cô ruột của ta chính là Huyền phi nương nương, biểu ca của ta chính là Tứ vương gia – tứ hoàng tử điện hạ, thống lĩnh đại quân, vô cùng hiển hách! – Hắn ngồi xuống, hướng ta kể lể.
- Ô! – Xương cánh gà phụt ra khỏi miệng ta, cắm vào cái quạt của hắn.
Ta cười ngặt nghẽo, bò ra bàn mà cười, cười vô cùng sung sướng… Ta cười rách miệng mất, đau bụng quá ~.~
- Mỹ nhân, tại sao nàng lại cười!
- Là… tại ta thấy vui quá! – Ta vẫn còn chưa chỉnh lại xương hàm được.
- Nàng thích ư?
- Rất thích!
Há há, không ngờ tứ hoàng tử hổ báo kiêu ngạo lại có một biểu đệ “ngọc thụ lâm phong” đến kinh hồn như vậy, thật đúng là báo ứng hay quà tặng của tạo hóa đây… Chắc tứ hoàng tử còn vớt vát được ít gen trội từ lão hoàng đế, nếu không ta tưởng tượng cái mặt hắn mà cắm hai cái răng giống như kia vào, không sao tả nổi…
- Mỹ nhân, nàng nguyện ý làm thập lục thiếp của ta? – Mắt hắn bèn sáng lên, còn vươn tay đến định mân mê da tay nõn nà của ta, cái miệng không khỏi nhe ra cười.