Là ta cố tình đấy, ngươi tức chết đi! Dâm phụ sao? Không phải ai cũng làm được dâm phụ, mà “dâm phụ” nào có mị lực như ta? Ta thừa biết hình dáng này của ta rất đẹp nha, không phải thế mà lão bảy mươi nhà ngươi mới dán mắt vào ta à?
- Hừ, Yến Minh Cơ kia, ngươi đừng nghĩ mình trở về hoàng cung lần này còn có thể tiếp tục làm hoàng quý phi! – Hắn hổ báo nói, còn tỏ ra mình nguy hiểm – Ngươi đừng tưởng mình là công chúa Tùy quốc là không ai dám đụng đến ngươi, nói cho ngươi biết, Đông quốc không ngại san bằng Tùy quốc hèn mọn của các người!
A, động đến cả vấn đề chính trị sắc tộc nha, giọng điệu của hắn khinh thường, giống kiểu phân biệt chủng tộc quá mức, xem ra hắn đã ghét sẵn người Tùy quốc rồi, thảo nào có ác cảm với ta.
- Ta không nghĩ mình có thể làm hoàng quý phi được nữa! – Đã chơi thì chơi đến cùng, ta mờ mờ ám ám nói, còn vuốt tóc, liếm môi, hệt như một tiểu hồ ly mị hoặc – Ta vốn nghĩ mình nên trở thành phi tử của hoàng tử!
Nói ra cũng không dối lương tâm, thực sự ta đã bái đường đàng hoàng với ngũ hoàng tử >” Hắn trong chớp mắt đờ đẫn, ha ha, ngươi cũng chỉ là loại phàm phu tục tử, không tránh được mị lực của giai nhân, còn tỏ ra anh hùng hảo hán làm gì, nói cho ngươi biết, là ta trêu đùa ngươi, cái loại ngươi có cho không ta cũng không báu.
Rất nhanh sau hắn nổi cơn thịnh nộ, trừng trừng như muốn xé ta ra nhiều mảnh.
- YÊN MINH CƠ! MUỐN CÂU DẪN TA? RỐT CUỘC NGƯƠI CÓ BAO NHIÊU LIÊM SỈ?
Hớ, ta câu dẫn ngươi, ngươi tưởng ta muốn? Mặc dù câu nói vừa nãy của ta úp úp mở mở trêu tức ngươi, nhưng vạn lần ta không thèm để mắt đến ngươi ~.~
Ta không ngại, vẫn vô cùng thản nhiên, còn không xấu hổ mà nói:
- Liêm sỉ? Nói cho ngươi hay, ta còn không biết đến liêm sỉ là gì! Mà ta cũng không cần liêm sỉ!