Nhị hoàng tử một thân y phục vàng nhạt tôn quý, phong thái ung dung, mỗi bước đi đều tràn ngập chính đạo, ánh mắt sáng tựa tinh quang, gương mặt tuấn tú, dung mạo có thể nói sánh như Phan An, Tống Ngọc tái thế…
Ta tiếc a, ta tiếc a, ông trời không cho ai tất cả, cho ngươi cái ngoại hình xuất chúng, cũng không muốn cho ngươi có nhân cách tương xứng.
Theo sau hắn còn hai tên thuộc hạ nhìn cũng không có thiện cảm gì ~.~
Hắn gật đầu cho bà chị vừa đem ta đến lui ra ngoài, đến hai tên thuộc hạ cũng nhận được lệnh đứng gác ngoài cửa. Ô Ô, vậy là ta trực tiếp đối mặt với rắn độc rồi, mà còn là một con rắn độc hoa mỹ. Người ta nói rằng, rắn nhìn càng đẹp thì càng độc.
- Nương nương, đã để người chịu ủy khuất rồi! – Diệp Đông Doanh cúi xuống, mỉm cười lịch thiệp, còn đưa bàn tay về phía ta như muốn ta bám vào rồi hắn sẽ đỡ ta dậy – Nhi thần lo sợ tứ đệ hành động lỗ mãng sẽ khiến nương nương không vui, cho nên nhi thần…
Ta còn trừng lớn mắt. Hắn hiểu ý, lập tức giải huyệt cho ta. Không cần bàn tay của hắn, ta cũng tự đứng dậy được, phủi quần phủi áo, chấn chỉnh lại tư dung đàng hoàng. Ngươi bộ dáng nghiêm chỉnh, chính nhân quân tử, ta cũng phải làm ra bộ dáng tử tế, nữ trung hào kiệt. Dẫu sao ta cũng sẽ không để ngươi lừa gạt một lần nữa, cùng lắm là chết, chết phải đàng hoàng.
Diệp Đông Doanh trước sau vẫn tử tế, ánh mắt khẽ quan sát ta, không biểu lộ ra chút lạ thường nào.
Căn phòng này kín mít, chỉ có một cái cửa ra vào chắc chắn đã đóng lại, không có đến một cái cửa sổ, xem ra Diệp Đông Doanh đã tính toán. Ta có nên lật mặt hắn ngay lúc này?
- Nương nương, lúc này rảnh rỗi, đàm đạo một chút? – Diệp Đông Doanh lại phía bộ bàn ghế, ngồi xuống trước, còn có ý mời ta ngồi đối diện.
Ta lắc mông một cái rồi lại bên bàn ngồi, kéo ghế ra xa, hùng hổ ngồi xuống như nữ tặc, còn gác một chân lên bàn, đế giày hướng thẳng mặt hắn…
Nhân sinh có câu, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy. Dù sao cả hai ta và hắn đều rõ bản chất của nhau, cần gì phải che giấu. Tử tế này, đàng hoàng này, ngươi làm gì ta…
Quả nhiên với hình thái mới này của ta, Diệp Đông Doanh cũng phải bất ngờ, bây giờ ta không phải là một quý phi hiền thục giữ lễ. Tuy nhiên sau đó, hắn không tỏ thái độ khó chịu hay bất kính gì, chỉ khẽ mỉm cười.
A, hảo công phu, định lực của con rắn độc này rất tốt. Ta đã bảo rồi, ba tên nhị, ngũ, bát không dễ chơi. Đùa với tên ngũ thì ta thua thê thảm, trở thành một con ngốc lố bịch, đùa với tên bát thì hắn cũng vào hùa đùa cợt cùng ta, khéo léo ăn miếng trả miếng, còn tên nhị thâm hiểm này lại vẫn nhường nhường kính kính giả tạo ~.~
Ta thực muốn lột ra bộ mặt thật của hắn, cái kiểu trong ngoài không đồng nhất này thấy rất ớn, chẳng nhẽ đến lúc này mà hắn còn muốn bảo vệ cái hình tượng mắc ói đó sao?
- Nương nương…
- Khỏi đi, ta mệt, có gì nói toẹt ra, đừng dài dòng! – Ta vừa bực mình, theo lẽ thường tất nhiên khó tránh lời lẽ thô thiển.
Diệp Đông Doanh thâm ý cười, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, có chút hồi tưởng xa xăm:
- Nương nương, so với nhiều năm trước gặp gỡ, người quả nhiên có rất nhiều thay đổi?
- Hả? – Ta suýt nữa không kìm được kinh ngạc mà bật ra tiếng thốt lớn, nhưng dùng thế nào, cũng không thể giấu nổi biểu hiện kinh ngạc này nữa rồi.
Nhị hoàng tử từng gặp gỡ công chúa Tùy quốc Yến Minh Cơ? Bao giờ? Như thế nào? Nhiều năm trước? Ai da, ta thật không ngờ đến.
Ta thu lại cái chân gác trên bàn, đổi sang chân bên kia, nghĩ ra một lý do hợp lý nói:
- Chẳng cần giấu, sau một chấn động, những chuyện trước kia ta đã quên sạch rồi!
- Vậy sao? – Hắn vẫn nói như bình thản – Ngay cả chuyện loại mận ngọt được trồng ở phía Nam Tùy quốc, người cũng đã lãng quên?
Óe, còn có vụ này nữa sao? Vậy ngay từ đầu tên nhị hoàng tử đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, nhưng lại không vạch mặt ta?