Không khí đến một chút sát khí cũng không còn, thoáng đãng như cũ…
Nhưng ta đã biết bộ mặt thật của hắn, trực giác lại nơm nớp lo sợ…
Diệp Đông Doanh bình thản đứng bên giường, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Hắn cởi áo!!!
Hắn tháo thắt lưng, tháo cả kim quan trên tóc, từng thứ một, từng thứ một ném xuống đất…
Ta trân trối nhìn, trong lòng từng hồi còi báo động reo lên, sợ hãi ngập tràn, lui lui về phía góc giuờng. Đến khi hắn sắp tháo nội sam thì ta không chịu nổi mà hét lên:
- Đê tiện, ngươi định làm gì? Nói cho ngươi biết… ta… ta…
Ta mắt đảo xung quanh, chỉ thấy căn phòng này kín mít, cánh cửa trông dày dặn chắc chắn kia đã đóng, một con ruồi bay không lọt qua, mà hắn thì có võ công, còn ta…
Diệp Đông Doanh chỉ còn một quần trắng, nửa thân trên lõa lồ, không nhanh không chậm bước lên giường, cũng không tỏ ra uy hiếp hay quá sốt sắng, bộ dáng thập phần không giống dâm tặc háo sắc, giống như hắn đang thực hiện một chuyện bình thường nhất vậy, một chuyện hợp lý nhất vậy, giống như hắn leo lên giường với thê thiếp bình thường của hắn vậy!
- Cơ Nhi đã không còn nhỏ nữa rồi, ta cũng không cần đợi lâu như vậy nữa… – Hắn bình thản nói, ánh mắt tán dương ta.
- Ngươi lui ra, ta không thích ngươi! – Lời ta nói nghe ra không có mấy phần khí thế.
- Để ta ôm nàng vào lòng! – Hắn ma trảo đã kéo lấy ta, siết chặt trong lòng như cũ – Giống như ngày trước, nhưng sẽ thấy ấm áp vui vẻ hơn!
- Ngươi…. Ngươi… – Ta thấy ghê tởm vô cùng tận, sự xâm phạm đê tiện này mà còn làm ra vẻ chính đạo, cực kì ghê tởm.
Hắn nghĩ ta là Tiểu Cơ Nhi ngày xưa của hắn, thích để hắn ôm, bế trong lòng mà cưng nựng sao, tuyệt đối không phải, ta không cần, ta không cần, so với Hi Nhi, thì hắn càng ghê tởm hơn.
Diệp Đông Doanh bên tai ta, bình thản chắc chắn nói, lại như có phần dụ dỗ:
- Yên tâm, thuận theo ta, ta sẽ đem cả thiên hạ này đặt dưới chân nàng!
- Không cần! Buông ra! Ngươi làm vậy chỉ khiến ta kinh tởm! – Ta phe phẩy đầu, tận lực tránh gương mặt của hắn đang cúi xuống.
- Nàng sẽ không có lựa chọn khác đâu, ta sẽ không như phụ hoàng của ta, năm xưa quá yêu người đàn bà đó nhưng lại thiếu một chút cảnh giác, để bà ta lấy người khác rồi mới ôm hận, ta sẽ chiếm nàng trước, sau đó sẽ lấy thiên hạ vậy!
Diệp Đông Doanh là kẻ tham lam, không muốn từ bỏ cả thiên hạ và giai nhân, mà cũng không hẳn là hắn yêu thương sâu nặng Yến Minh Cơ, một chút tôn trọng cũng không có sao? Nếu tôn trọng thực sự sẽ không làm thế này… Hắn là người bệnh hoạn, hắn tham vọng đến cuồng điên rồi.
Hắn không thèm điểm huyệt ta, tự tin cho ta giãy dụa, tự cho ta cảm thấy mình yếu ớt vô lực, mà thân thể cao to của hắn chậm rãi đè lên ta, bàn tay bắt đầu thoát của ta y phục, bắt đầu từ thắt lưng…
- Cơ Nhi ngoan, để ta xem nàng đã lớn như thế nào? – Hắn nhàn nhã nói.
Cánh tay của ta chống đối chỉ như ruồi muỗi, không ngăn cản được hắn. Ta không muốn, ta không muốn a…
Cứu ta, ai đó, làm ơn…
Diệp Đông Doanh lột áo ngoài của ta, chỉ còn lại yếm hồng, hắn bắt đầu bị dục tình kích thích khi nhìn thấy thân thể gợi cảm của Yên Minh Cơ thấp thoáng sau lớp lụa mỏng, còn ta thì hoảng loạn tìm cách chạy trốn.
Hắn không còn kiêng nể, túm lấy hai cánh tay của ta ghì lên đầu giường, ánh mắt thâm trầm thưởng thức…
- Cơ Nhi, đúng là đã trưởng thành… – Hắn dùng một tay còn lại, mân mê, lướt theo khắp da dẻ trắng nõn của ta, đôi mắt từ từ thưởng thức như đối với một thứ của lạ đẹp đẽ.
Chợt khi hắn đảo mắt nhìn từ bờ vai đến hai cánh tay nuột nà không tỳ vết của Yến Minh Cơ, ánh mắt có chút cổ quái dị thường, bùng lên nghi hoặc mà dằn giọng hỏi: