Thảo luận vấn đề ngoại tình còn chưa xuất hiện này với Phó Lễ Hành hình như quá mức xấu hổ.
Tất cả đàn ông đều cảm thấy rằng họ là kiểu trung thành với hôn nhân. Khi thân thể bọn họ ngoại tình, nếu họ không thích người khác thì đó không phải là sự phản bội. Còn khi tâm trí của bọn họ ngoại tình, bọn họ vẫn có thể nói rằng thân thể không có đụng chạm gì thì sao có thể gọi là ngoại tình.
Cô dứt khoát nói sang chuyện khác: 【 Anh chuẩn bị nghỉ ngơi sao? Có rảnh gọi video không, em có mua quà cho anh, không biết anh có thích hay không. 】
Phó Lễ Hành vốn dĩ thông minh. Ban đầu hắn không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy tốc độ nói lảng sang truyện khác của cô, hắn suy nghĩ một chút liền chợt nhận ra, cô là nghĩ hắn tắm ở chỗ người khác?
Hắn không nhịn được mà bật cười, ngón tay thon dài đánh chữ trên di động: 【 Có rảnh. 】
Trả lời tin nhắn này xong, hắn liền ngồi chờ cô gọi video. Chờ chờ, chờ đến hắn ngồi ở trên giường, mười mấy phút trôi qua, WeChat vẫn không có chút động tĩnh nào.
Chẳng lẽ là đang đợi hắn gọi qua?
Lúc Phó Lễ Hành đang chuẩn bị gọi video thì di động của hắn lại vang lên, là cô gọi video đến.
Hắn không chút chần chờ mà nhấn phím màu xanh lục, ngay giây tiếp theo cô liền xuất hiện trong màn hình di động của hắn.
"Vừa rồi Nhân Nhân tới gõ cửa." Đồng Vũ Vụ giải thích, "Cô ấy tìm em có chút việc nên chậm một chút mới gọi cho anh."
Lục Nhân Nhân lúc này phỏng chừng đang cùng Chu Công thảo luận thơ từ ca thuế. Lúc nãy khi Đồng Vũ Vụ chuẩn bị gọi video cho Phó Lễ Hành thì đột nhiên cúi đầu nhìn lại bộ đồ ngủ bảo thủ chính mình đang mặc. Tuy rằng đây là khách sạn tốt nhất Tokyo, nhưng lúc cô ngủ bên ngoài đều có thói quen mặc quần dài, vừa thoải mái lại tự tại.
Nhưng khi gọi video cho Phó Lễ Hành, chẳng lẽ lại để hắn nhìn thấy cô mặc như vậy sao?
Cô lập tức buông di động, xáo tung rương hành lý cũng không tìm được áo ngủ thích hợp, đang lúc điên đầu thở dài thì thoáng nhìn thấy túi mua hàng đang đặt ở một bên. Cô bỗng nhớ đến hôm nay mình có mua hai bộ váy ngủ, đều là loại gợi cảm câu dẫn người khác. Cô hai bước làm một chạy như bay, cũng mặc kệ áo ngủ này đã giặt qua hay chưa mà nhanh chóng đi thay.
Bộ váy ngủ hai dây màu trắng làm bằng lụa tơ tằm làm lộ ra phần cổ thon dài của cô, phía trước được sẻ chữ V tương đối sâu. Cô mặc vào còn ngại không đủ, lôi lôi kéo kéo cố ý làm lộ ra đường rãnh ngực mờ ảo.
Tiếp đến cô tìm một góc có ánh sáng tốt, xác định làn da mình lúc lên video vẫn trắng sáng như thường nhưng cô vẫn không hài lòng, bởi vì cô tinh ý phát hiện, vì ánh sáng quá tốt nên xương quai xanh tinh xảo của cô không thể hiển lộ hoàn toàn. Cô phải nhấn chút phấn highlight lên xương quai xanh mới cảm thấy hài lòng.
Mà dù sao Phó Lễ Hành cũng là một thẳng nam chính hiệu, hắn căn bản sẽ không nhìn ra cô trong video có gì khác so với cô ngày thường.
"Ừ, vậy mua quà gì?" Phó Lễ Hành hỏi.
Đồng Vũ Vụ lúc này mới đem camera chuyển hướng lên cái ví tiền trên bàn, "Cũng không thấy cái nào quá ưng ý. Nghĩ muốn mua dây lưng cho anh, nhưng lại không biết anh thích kiểu nào cho nên mới mua ví tiền."
Dây lưng đàn ông quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy loại đó thôi.
Đồng Vũ Vụ không mua là bởi vì trong đầu cô cảm thấy rất nhạy cảm với một số âm thanh, trong đó có âm thanh kim loại va chạm nhau lúc hắn tháo dây lưng.
"Tôi loại nào cũng được." Phó Lễ Hành không quá kén chọn đối với mấy thứ này. Lúc trước khi kết hôn, ví tiền đều là mẹ Phó và stylist mua.
"Chiều nay anh ăn gì vậy?" Đồng Vũ Vụ lại hỏi.
Phó Lễ Hành nhớ lại một chút, "Gọi nhà hàng mang đồ ăn tới."
"Thật đáng thương quá đi à." Đồng Vũ Vụ ngồi xếp bằng trên giường, "Chờ em về sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh."
Phó Lễ Hành không nói gì.
"Anh có cảm thấy phòng em đang ở rất quen mắt không?" Không đợi Phó Lễ Hành trả lời, Đồng Vũ Vụ liền nghĩ sao nói vậy, "Đây là khách sạn chúng ta ở lại lần đầu tiên tới Tokyo, anh còn nhớ không? Em đang ở trong phòng đêm đó anh ở."
Khi đó Phó Lễ Hành mang cô đi chơi đêm ở Tokyo, đã nghỉ tại khách sạn này.
Nhưng bởi vì vừa mới tiếp xúc nhau không bao lâu, hắn lại là một quý ông lịch sự, nên hai người bọn họ ở hai phòng khác nhau.
Phó Lễ Hành đã không còn chút ấn tượng gì, thấy cô hứng thú dâng cao nên hắn cũng không tự dưng đi phá hư không khí, mỉm cười nghe cô ríu rít nói chuyện phiếm. Bất tri bất giác hai mươi phút đã trôi qua, hai người chúc nhau ngủ ngon xong liền ngắt video.
Nằm ở trên giường, bên cạnh không có ai, hắn cảm giác có chút trống vắng, trước lúc đi vào giấc ngủ hắn nghĩ tới hai việc còn chưa nói cùng cô.
Thứ nhất, ngày mai hắn cũng phải đi Nhật Bản.
Nhưng hắn không hẳn có thời gian đi gặp cô, dù sao hắn cũng mang danh là đi công tác. Nếu đã không có thời gian đi gặp cô mà còn nói cho cô nghe, có lẽ cô sẽ cảm thấy mất mát.
Thứ hai, có lẽ cùng hắn nói chuyện phiếm thật vui vẻ, cô không chú ý tới tà váy áo ngủ đã từ từ di chuyển lên khỏi đùi cô.
Cũng không sao, trong phòng không có người ngoài cô, chỉ có hắn nhìn thấy.
Ngày hôm sau, Đồng Vũ Vụ đi theo Lục Nhân Nhân đi tiêm thẩm mỹ.
"Có muốn đi dạo Ginza* sau khi tớ tiêm xong không, ngày hôm qua vẫn chưa dạo đã đâu."
*Ginza: quận giàu sang bậc nhất của Tokyo. Đi trên đường thì thấy toàn là LV, Chanel, Gucci...thôi. Kiểu như Quận 1 ở SG hay Gangnam của Seoul ấy.
Đồng Vũ Vụ cũng có ý tưởng này, đang chuẩn bị gật đầu khi thì lại thấy Lục Nhân Nhân kéo tay cô, hưng phấn nhỏ giọng hỏi: "Vũ Vụ, tớ rất muốn thử cái kia nha."
"Cái nào?" Đồng Vũ Vụ nhíu mày, "Cậu nói làm tớ có ảo giác như đang rớt vào chuồng gà trên Weibo ấy*."
*đoạn này t không rõ lắm, tra thì thấy ra kết quả kiểu như một cộng đồng tám chuyện rất lớn ở trên Weibo. Ai biết thì comment t nha <3
"Chính là cái kia kìa." Biểu tình Lục Nhân Nhân kích động, lại cực lực khắc chế, "Tớ thật muốn trải nghiệm một chút về ngưu lang* Nhật Bản aaa. Nghe nói có rất nhiều loại, tố chất lại cao, có kiểu giáo bá, có kiểu ông chú nho nhã, còn có kiểu bá đạo tổng tài nữa. Tớ đều thích, đều muốn gặp."
*Ngưu lang: cách gọi những người trong đội ngũ "trai đẹp" tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy tại Nhật Bản (Theo Zing New). Có kiểu trong sáng, cũng có kiểu đen tối nghen mng.
"Cậu là đang nói tới vịt*?" Đồng Vũ Vụ dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn Lục Nhân Nhân.
*Vịt: Chỉ trai bao bán thân (Cám ơn bạn OanhKim232 nha <3).
"Nói chuyện đừng có có thô tục như vậy chứ, cái gì mà gà với vịt, không thể bởi vì chồng cậu không có ở đây cậu liền phơi bày bộ mặt thật chứ." Lục Nhân Nhân làm mặt quỷ, "Cậu yên tâm, không làm cái gì khác, tớ chỉ nhìn xem thôi. Nghe nói bọn họ rất biết cách ăn nói, ngồi nói chuyện với bọn họ cũng là một phương thức thư giản đó."
"Nghe giọng điệu của cậu giống như rất tiếc nuối vì không thể tự trải nghiệm được ấy." Đồng Vũ Vụ cự tuyệt một cách vô tình, "Không đi."
"Vì sao chứ??"
Đồng Vũ Vụ dừng lại bước chân, hít sâu một hơi, biểu tình ẩn nhẫn, giọng nói lại dịu dàng: "Sau này cậu kết hôn, cậu phát hiện chồng mình trước khi cưới lại đi tìm phụ nữ ở những chỗ như vậy, cậu sẽ nghĩ như thế nào?"
Lục Nhân Nhân: "Quá dơ."
"Ừ, sau đó chồng vậu nói với cậu, hắn cái gì cũng chưa làm, chỉ là muốn nhìn thử xem bọn họ ra sao, cậu có tin hay không?"
"...... Tớ hiểu rồi." Lục Nhân Nhân lại thân thiết kéo tay Đồng Vũ Vụ, "Thật ra tớ chỉ là muốn nhìn một chút thôi, không có ý gì khác. Được, chúng ta không đi, vậy cậu nói thật với tớ, cậu thật không có chút hiếu kỳ nào sao?"
Đồng Vũ Vụ mang kính râm cơ hồ che khuất nửa bên mặt, vẻ mặt cao quý lãnh diễm, "Không hiếu kỳ."
Lục Nhân Nhân cảm khái: "Cũng đúng, tớ phỏng chừng những ngưu lang kia không thể nào đẹp trai như chồng cậu. Cậu đúng là người no không biết tâm tư của kẻ đói mà."
Người no Đồng Vũ Vụ: "?"
Đi đến bệnh viện thẩm mỹ, Lục Nhân Nhân đi vào phòng làm sạch da, Đồng Vũ Vụ thì đang ngồi lật xem hạng mục quảng cáo mới nhất của bệnh viện thẩm mỹ một cách ngon lành, hệ thống lại nhảy ra: 【 Xin chào người sử dụng, nhiệm vụ khiêu chiến lần hai đã đến! 】
Đồng Vũ Vụ sửng sốt: 【? 】
Hệ thống: 【 Nhiệm vụ khiêu chiến lần hai là không được chi tiêu nội trong vòng 5 ngày, bắt đầu từ 0:00 ngày 21. Người sử dụng có thể nhận được phần thưởng là 80 vạn sau khi nhiệm vụ được khiêu chiến thành công. Một năm sau, người sử dụng có thể rút và sử dụng tiền thưởng. 】
Đồng Vũ Vụ nhanh tay nhìn xuống di động, hôm nay chính là ngày 20.
Cách thời gian nhiệm vụ khiêu chiến lần 2 còn không quá 10 giờ!
Ở Tokyo không thể so ở Yến Kinh, Phó gia không có bất động sản ở Tokyo, này liền có nghĩa là chỉ cần cô tiếp tục ngốc tại nơi này, bắt đầu từ 0 giờ, chi tiêu liền cuồn cuộn sinh ra không ngừng. Tiền phòng, tiền cơm, mua sắm...... cái nào cũng phải xài tiền.
Hệ thống rốt cuộc là bị gì vậy, vì sao luôn giao cho cô những nan đề như vậy. Trừ phi cô lập tức mua vé máy bay sớm nhất trở về Yến Kinh, còn phải về nhà trước 0 giờ đêm, bằng không nhiệm vụ lần này không có khả năng khiêu chiến thành công.
Lừa dối Lục Nhân Nhân để bao ăn bao ở bao mua mua mua...... cũng không phải không thể, nhưng vậy thì năm ngày này phải tiêu phí không biết bao nhiêu tế bào não để suy nghĩ tìm lý do, Đồng Vũ Vụ cân nhắc thiệt hơn. Ngay lúc Lục Nhân Nhân đi ra từ phòng khám, liền nhìn thấy Đồng Vũ Vụ đang ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt khổ đại cừu thâm.
"Làm sao vậy?" Lục Nhân Nhân tò mò hỏi.
Đồng Vũ Vụ đã tìm được một cái cớ rất tốt, đứng dậy, "Nhân Nhân, thật ngại quá, hôm nay tớ phải trở về."
Lục Nhân Nhân trố mắt, "Hôm nay liền trở về, sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải." Đồng Vũ Vụ lắc lắc đầu, vẻ mặt phiền muộn, "Vừa rồi tớ xem lịch trên di động mới phát hiện ra là ngày mai là ngày kỷ niệm của vợ chồng tớ, rất quan trọng." (TY: coi chừng có ngày bị cái cớ "ngày kỷ niệm" này quật cho ngất ngư.)
Lục Nhân Nhân cũng không hỏi là ngày kỷ niệm gì, chỉ sợ vừa hỏi liền bị tống cho một miệng cẩu lương, "Loại ngày kỷ niệm này đàn ông không nhất định sẽ nhớ rõ. Không sao, nếu không cậu ở lại với tớ, buổi tối ngày mai chúng ta trở về được không, còn chưa đi dạo ở đây đủ đâu."
"Lần sau đi, về sau còn rất nhiều cơ hội." Giọng nói Đồng Vũ Vụ mang vẻ xin lỗi, "Tớ cũng quên khuấy đi mất. Với tớ mà nói, ngày kỷ niệm của tớ và anh ấy thật sự rất rất quan trọng, không thể vắng mặt."
Lục Nhân Nhân nhìn biểu tình đích xác là rất sốt ruột của Đồng Vũ Vụ, nên cũng không có ý ngăn trở, nhưng vẫn rất mất mát mở miệng: "Vậy được rồi. Có cần tớ đưa cậu ra sân bay không?"
"Không cần." Đồng Vũ Vụ hận không thể lập tức mọc cánh bay về Yến Kinh, một phút một giây cũng không thể nghĩ lãng phí.
Đồng Vũ Vụ mua vé chuyến bay gần nhất, thẳng đến khi cô ngồi trên máy bay mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô thật sự chịu không nổi loại uất ức này. Cô đã nghĩ đến việc nhiệm vụ thất bại mấy lần, với tiến triển của mối quan hệ hiện tại giữa cô và Phó Lễ Hành, khả năng ly hôn sau một năm thực sự nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa. Nhưng nếu nghĩ lại, tuy khả năng kia rất nhỏ nhưng không thể xem như nó không tồn tại. Nếu nó thật sự xảy ra, đến lúc đó chỉ có mấy trăm vạn, liệu lúc đó cô có hối hận vì đã không nỗ lực một phen hay không?
Trong từ điển của cô không thể có hai từ "hối hận" này.
Nếu trong nguyên tác Phó Lễ Hành có thể đối xử hào phóng với cô hơn một chút, thì cô đã không đến mức chịu loại uất ức này.
Nói đến nói đi, đều là hắn sai.
Một người đi dạo phố không vui chút nào. Lục Nhân Nhân tùy tiện mua mấy cái túi xách liền không có hứng thú mà dẹp đường về khách sạn.
Lúc cô đang chuẩn bị đi vào thang máy thì phát hiện thang máy có người, ngẩng đầu nhìn lên, cô liền trợn tròn đôi mắt, không thể tin được người đàn ông trước mắt này là, là Phó Lễ Hành!
Trong nháy mắt, đầu óc cô xoay chuyển liên tục.
Đầu tiên, may mắn chính là Vũ Vụ không bị cô làm dao động, không bị cô dụ hoặc đi tìm ngưu lang, bằng không lần này Phó Lễ Hành đến đây còn không phải là đi bắt gian? Quá nguy hiểm, nhân sinh thật là nơi nơi đều là bẫy rập, hơi chút sơ sẩy liền tan xương nát thịt.
Chờ sau khi lấy lại phản ứng, cô liền theo bản năng mà buột miệng thốt ra: "Phó tổng, anh là muốn tạo bất ngờ cho Vũ Vụ, cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm sao?"
Oa oa oa đây là loại tình yêu vĩ đại gì vậy!
Người đàn ông như Phó Lễ Hành vậy mà có thể bay đi Nhật Bản để trải qua ngày kỷ niệm cùng vợ!!