Chồng À, Em Không Muốn Phá Sản

Chương 43: Trong Bãi Đỗ Xe



Thân phận giống như Đồng Vũ Vụ rất khó để chân chính hoà hợp với các trợ lý, có thể duy trì mặt ngoài bình thản đã rất không tệ. Đồng Vũ Vụ cũng không nghĩ muốn trở thành bạn bè với bọn họ, cô cùng lắm chỉ ở đây mấy ngày, chờ nhiệm vụ thành công cô liền cáo biệt cuộc sống văn phòng không hề có chút mỹ diệu này.

Đồng Vũ Vụ phải đến giờ nghỉ trưa mới phát hiện tên của trợ lý mới này là gì. Trên bảng tên có viết 2 chữ "Tô Nhụy".

Cái này làm cho Đồng Vũ Vụ liên tưởng tới một vài tình tiết trong nguyên tác. Trong nguyên tác, Liễu Vân Khê đã từng giãy giụa, lúc vừa bắt đầu cô ta cũng không hề có ý nghĩ muốn chìm đắm trong đoạn tình cảm này. Ngay khi cô ta đang mờ mịt không biết nên làm thế nào thì được bạn tốt cổ vũ phải dũng cảm theo đuổi tình yêu, có cái gọi là thiên kim dễ đến, tình cảm khó cầu. Liễu Vân Khê vốn dĩ đang dao động, nghe được bạn tốt cũng ủng hộ cô ta, cô ta liền đập tan chướng ngại nội tâm.

Quan trọng nhất chính là trong nguyên tác, Tô Nhụy này không biết từ đâu mà biết rất nhiều chuyện về bạch nguyệt quang của Tần Dịch, tỷ như cách ăn mặc, hay thói quen nhỏ như giơ tay nhấc chân. Tô Nhụy không đành lòng nhìn bạn tốt yêu mà không có được, liền lén lút dạy cho cô ta một vài kiến thức về chuyện trang điểm. Liễu Vân Khê vốn chỉ có vài phần giống, dần dần biến thành mang theo một chút bóng dáng bạch nguyệt quang. Còn Tần Dịch lúc mới bắt đầu chỉ là xem Liễu Vân Khê bạn giường theo tuần thậm chí là theo tháng, cũng vì sự chuyển biến của Liễu Vân Khê mà để bụng hơn vài phần.

Tóm lại, Liễu Vân Khê có thể ở cùng một chỗ với Tần Dịch, Tô Nhụy này chính là trợ thủ.

Tuy nói rằng trên thế giới này có rất nhiều người trùng tên trùng họ, nhưng Đồng Vũ Vụ vẫn có một loại trực giác là 80% trợ lý mới Tô Nhụy là bạn tốt Liễu Vân Khê.

"Tô Nhụy, cô là người nơi nào vậy?" Đồng Vũ Vụ đang kiểm tra bản thảo Tô Nhụy dịch thì làm bộ lơ đãng hỏi, "Cô có phải là người Thanh Thủy không?"

Tô Nhụy rất là kinh ngạc, "Ngài là làm sao biết được tôi là người Thanh Thủy?"

Đồng Vũ Vụ nhấp môi cười, "Trước kia tôi từng du học nước ngoài, có người bạn học là người Thanh Thủy. Cảm giác khẩu âm của cô có chút tương tự với cô ấy."

"Thật sao, vậy thật là trùng hợp!" Tô Nhụy kích động, "Nhưng tôi không phải là người thành phố, mà là người ở một trấn nhỏ thôi," nói tới đây, cô ta có chút ngượng ngùng mà sờ sờ cái mũi, "Nơi đó của chúng tôi không giàu có. Tôi lúc bắt đầu còn không thể nói tiếng phổ thông, đến khi thi đậu vào cao trung trong thành phố mới bắt đầu học từ từ. Không nghĩ vậy mà vẫn mang theo khẩu âm Thanh Thủy, thật là có chút bất ngờ."

Chừng này đã đủ để xác định rồi. Trong nguyên tác, bối cảnh của Tô Nhụy chỉ được miêu tả sơ lược. Chỉ nói cô ta là học bá, cực kỳ nỗ lực từ một địa phương nhỏ trở thành học sinh của một trường học danh tiếng. Liễu Vân Khê và Tô Nhụy không phải là bạn cùng trường, miễn cưỡng có thể coi đồng hương, vì một cơ hội ngẫu nhiên mà quen biết. Hai người có bối cảnh tương đồng nên khó tránh khỏi hợp cạ với nhau, liền trở thành bạn tốt.

Chẳng lẽ trong nguyên tác, Tô Nhụy chính là vì làm trợ lý cho Phó Lễ Hành nên mới biết phong cách ăn mặc hay những thói quen rất nhỏ của cô? Nhưng nếu như vậy thì không hợp lý. Ngải Đạt đi theo bên người Phó Lễ Hành đã nhiều năm nhưng chỉ sợ ngay cả Ngải Đạt cũng không biết hành vi và thói quen của cô đâu. Vậy tại sao người mới như Tô Nhụy lại biết?

Nghĩ đến đủ loại chuyện mà Tô Nhụy làm trong nguyên ác, hứng thú của Đồng Vũ Vụ lập tức tan rã.

Trong nguyên tác, lúc này hẳn Liễu Vân Khê đã biết thân phận của Tần Dịch, cũng biết mình với Tần Dịch chẳng qua chỉ là một món đồ chơi. Trên tiền đề này mà người bạn tốt như Tô Nhụy còn có thể cổ vũ, rồi bày mưu tính kế cho cô ta, thì có thể thấy được người này thật sự không phải là người hiểu chuyện. Nói cho dễ nghe thì là ngốc bạch ngọt quá độ, nói khó nghe một chút cô ta có ý tưởng leo lên quyền quý.

Ai biết Tô Nhụy này có tâm tư nào khác hay không?

Đồng Vũ Vụ trên đường đi toilet trang điểm lại, lúc trở về thì vừa lúc nghe được Tô Nhụy gọi điện thoại hỏi chuyện thuê nhà, liền thuận miệng hỏi: "Cô muốn thuê nhà? Không ở chung với bạn sao?"

Tô Nhụy nắm di động, ánh mắt sáng ngời, "Vâng, là có ở chung, nhưng cách công ty có chút xa. Mỗi ngày đều mất quá nhiều thời gian di chuyển nên muốn đổi phòng."

"Ừ, vậy cô tìm phòng phải chú ý an toàn."

Tô Nhụy nghe những lời này của Đồng Vũ Vụ thì trong lòng càng vui vẻ. Cô ta cũng không biết vì sao nhưng trong lòng chính là rất thích bà chủ này. Vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ lại là người có học thức. Cô ta thật sự chống cự không được, nữ thần chính là như vậy đi!

Lúc trước cô ta ở cùng Liễu Vân Khê đúng là có chút vui vẻ, nhưng gần đây cô ta có cảm giác hai người các cô giống như không phải là người đi cùng đường. Nếu cô ta không thể kéo Liễu Vân Khê trở về, liền không cần phải ở cùng một chỗ với nhau nữa, đến lúc đó càng nhìn nhau càng ghét thì không tốt, còn không bằng dọn ra riêng...... Sau này cứ xem nhau như đồng hương bình thường đi!

Đồng Vũ Vụ vốn cho rằng hôm nay sẽ giống như Phó Lễ Hành, ăn phần cơm thương vụ mà thư ký Vương đặt ở Bách Vị Yến. Lúc cô ngồi trước bàn làm việc chờ được cho ăn thì lại nhận được điện thoại nội tuyến Phó Lễ Hành gọi tới.

"Alo, Phó tổng, ngài có gì phân phó sao?" Đồng Vũ Vụ chỉ mất một giây để tiến vào trạng thái trợ lý nhỏ quyến rũ, thanh âm ngọt ngào.

Phó Lễ Hành ở đầu kia điện thoại sửng sốt một chút, rất nhanh liền phản ứng lại. Giọng nói bình tĩnh giống như Đồng Vũ Vụ thật sự chỉ là hắn trợ lý của hắn, "Chuẩn bị một chút, đi ra ngoài ăn cơm."

Đồng Vũ Vụ: "?"

Không phải là một phần ăn thương vụ bình phường mà là đi ra ngoài ăn sao?

Cô đều nghĩ kỹ là ăn xong còn đủ thời gian đi ngủ trưa một chút đâu.

Hết cách rồi, ông chủ đã quyết định, mấy ngày tới của cô còn phải ở dưới trướng của hắn kiếm ăn đó.

>

/>

Sau khi xác định mình chính là một kẻ lưu manh lừa ăn lừa uống, Đồng Vũ Vụ nháy mắt liền không còn chút oán giận, vui vui vẻ vẻ cầm túi xách đi ăn ngon với Phó Lễ Hành. Lúc ngồi trên ghế phụ cô còn cố ý hỏi hắn, "Phó tổng, một tuần có mấy ngày đi ra ngoài ăn cơm với trợ lý nha?"

"...... Lúc lái xe không được nói chuyện."

Đồng Vũ Vụ bị chọc cười, cô đương nhiên biết hắn sẽ không đi chung với cô trợ lý nhỏ nào khác ngoài cô, nhưng cô lại thích xem bộ dáng vừa bất đắc dĩ lại không biết nên nói gì này của hắn.

Đồng Vũ Vụ vốn cho rằng Phó Lễ Hành sẽ chọn nhà hàng gần công ty, không nghĩ tới hắn lại quay đầu lái xe đi một phương hướng khác. Chờ khi xe lái vào bãi giữ xe của trung tâm bách hoá, đang lúc Đồng Vũ Vụ chuẩn bị xuống xe thì điện thoại trong túi xách của cô lại vang lên. Đây là 1 cuộc gọi công việc, là phía đối tác gọi tới, cô bắt máy, một tràng tiếng Pháp lưu loát lập lức xâm nhập lỗ tai Phó Lễ Hành.

Hắn vẫn luôn biết lý lịch cá nhân của cô rất ưu tú, nhưng biết được không bao giờ rõ ràng bằng chính tai nghe được.

Hắn nghe một chút liền suy đoán cuộc điện thoại này sẽ không lâu. Hắn liền xuống xe chuẩn bị mở cửa ghế phụ thay cô, miễn cho cô luôn hâm mộ cái này hâm mộ cái kia. (TY: có tiến bộ (◉ω◉))

Ngay lúc Phó Lễ Hành mở cửa xuống xe thì vừa lúc thấy được phía đối diện cách đó không xa, Tần Dịch đang cùng một người phụ nữ xuống xe. Trí nhớ của hắn tốt, trùng hợp là chuyện cũng vừa xảy ra cách đây không lâu, hắn mang mắt kính nên đương nhiên có thể thấy rõ diện mạo của người phụ nữ kia. Nếu hắn nhớ không lầm thì người này và bóng dáng ngày đó hắn nhìn thấy ở khách sạn Lan Nghiêu là một, cũng là nữ giúp việc ở Vạn gia.

Tần Dịch cũng thấy được Phó Lễ Hành, đang lúc hắn kinh ngạc thì thấy Phó Lễ Hành đã vòng qua mở cửa ghế phụ.

Giờ phút này, đầu óc Tần Dịch xoay chuyển cực nhanh. Người có thể làm Phó Lễ Hành tự mình đi mở cửa, hoặc là mẹ hắn, hoặc chính là cô.

Nghĩ như thế nào thì khả năng là người sau đều lớn hơn.

Tần Dịch còn chưa kịp phản ứng thì thấy Phó Lễ Hành đã mở cửa xe.

Tần Dịch không muốn bị Đồng Vũ Vụ nhìn thấy hắn tìm phụ nữ. Phó Lễ Hành cũng không muốn Đồng Vũ Vụ biết chuyện sẽ làm cô cảm thấy ghê tởm này.

Quả thật hắn không thích chuyện trong lòng Đồng Vũ Vụ còn nhớ thương Tần Dịch, nhưng là đàn ông, hắn không cần thiết đi phá hủy đoạn cảm tình trong quá khứ của cô. Quan trọng nhất chính là, bây giờ cô đã là vợ của hắn, ở một mức độ nào đó mà nói, hắn hy vọng mỗi ngày của cô đều vui vẻ. Nếu cô biết hành động của Tần Dịch thì sẽ thấy ghê tởm, cũng sẽ không vui vẻ. Cuộc sống của bọn họ không cần phải vì một người ngoài mà bị thay đổi.

Ngay khi Đồng Vũ Vụ xuống xe liền phát hiện Phó Lễ Hành giống như môn thần đứng ở trước mặt cô không nhúc nhích, vẻ mặt giống như đang trầm tư suy nghĩ cái gì.

"Làm sao vậy?" Đồng Vũ Vụ mới vừa ngắt điện thoại xong liền tò mò hỏi.

Phó Lễ Hành không biết Tần Dịch và người phụ nữ kia của hắn đã đi hay chưa nên vẫn đứng bất động như vậy.

Dáng người của hắn vốn dĩ đĩnh bạt, là một người cao to 1 mét 8 mấy, cho dù hôm nay Đồng Vũ Vụ mang giày cao gót cũng lùn hơn hắn không ít.

"Lớp trang điểm của em." Phó Lễ Hành nói.

Hai mắt Đồng Vũ Vụ hận không thể trợn trắng lên, sao luôn lấy lý do này thế hả. Vừa rồi trước khi xuống xe cô còn cố ý nhìn vào gương, trang dung tinh xảo đến mức có thể lập tức đi chụp quảng cáo đấy. Hắn đây là trợn mắt nói dối!

Ngay lúc Đồng Vũ Vụ theo bản năng nhìn về phương hướng phía sau hắn, thân thể của Phó Lễ Hành cũng di động theo ánh mắt của cô, hoàn toàn ngăn trở tầm mắt cô.

"Làm gì vậy?" Cho dù Đồng Vũ Vụ có ngốc hơn cũng phát hiện hắn có gì đó không thích hợp. Hắn giống như ngăn không cho cô nhìn về phía bên kia.

Trong khoảng thời gian ngắn, các loại suy đoán nổ tung trong đầu Đồng Vũ Vụ, bắt mắt nhất trong số đó chính là —— có phải là bạn gái cũ của hắn không!!!

Đồng Vũ Vụ liền nóng nảy. Hai người giống như bắt đầu chơi một trò chơi ấu trĩ, cô di chuyển hắn cũng di chuyển, làm thế nào cũng không giấu được là hắn không cho cô nhìn về phía bên kia!

Này không phải bạn gái cũ thì là cái gì, cô lại càng muốn nhìn, là ai mà có thể làm cho Phó Lễ Hành hành động như kẻ địch đánh tới nơi rồi như thế!

Đồng Vũ Vụ hận không thể nhảy dựng lên như gà con, đáng tiếc là cô mang giày cao gót, vì sợ trặc chân nên chỉ dám nhón mũi chân. Đúng lúc này, Phó Lễ Hành lại đưa ra tay đè lên trên vai cô, giống như muốn cô đừng cử động.

"Đừng nhúc nhích. Tôi có việc muốn nói với em."

Chuyện gì? Là chuyện lớp trang điểm, hay là chuyện bạn gái cũ của hắn?

Ngay lúc Đồng Vũ Vụ nhịn không được mà hỏi ra miệng thì thấy Phó Lễ Hành kề sát vào cô, mổ nhẹ lên trên môi cô.

Đồng Vũ Vụ đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn, không thể tin một người ngoan cố cũ kỹ, ở bên ngoài nắm tay cũng không muốn như Phó Lễ Hành, vậy mà lại chủ động hôn cô ở bãi đỗ xe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.