Nếu có người nghe được Phó Lễ Hành nói những lời này thì khả năng sẽ cho rằng hắn đây là đang chọc cho vợ vui vẻ. 25 tuổi nói thành 18 tuổi, nếu phát lên mạng thì sẽ được khen một câu thật ngọt ngào.
Nhưng mà tất cả mọi người ở đây, không, toàn thế giới này chỉ có Đồng Vũ Vụ biết, Phó Lễ Hành là chúc cô sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
Thì ra hắn đều nhớ rõ, giờ phút này Đồng Vũ Vụ cảm thấy mũi mình xót xót.
Mỗi lời cô nói lúc trước hắn đều ghi tạc trong lòng. Ngày cô 18 tuổi, cô đã đi tham gia tiệc sinh nhật của một người khác, nhìn cô gái kia được ba mình mang cho một cái vương miện. Năm 18 tuổi cô cảm thấy thật ảm đảm, cũng rất ghen tị. Bây giờ hắn mang cho cô một cái vương miện, chúc cô sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.
Đồng Vũ Vụ ngơ ngẩn nhìn Phó Lễ Hành, giờ phút này toàn thế giới đều yêntĩnh, giống như chỉ còn mình cô và hắn.
Đồng Vũ Vụ 18 tuổi, mày có thấy không, có người tặng mày một cái vương miện.
Phó Lễ Hành không quen với những trường hợp như thế này. Mà Đồng Vũ Vụ đang đứng trước mặt hắn còn nhìn hắn chằm chằm làm cho hai tai của hắn hiếm khi có chút nóng. Ngày đó lúc hai người xem phim xong, hắn nghe cô nói rất nhiều chuyện năm 18 tuổi. Hắn tuy rằng không thể nào đồng cảm như bản thân mình cũng bị nhưng làm một người chồng, nghe vợ mình nói đầy tiếc nuối, thậm chí hâm mộ người khác, hắn lại cảm thấy không vui. Vậy nên mới bảo trợ lý Chu đặt một cái vương miện. Hôm nay hắn vẫn luôn do dự chần chờ, không biết có nên tặng nó cho cô hay không, không biết có nên nói với cô sinh nhật 18 tuổi vui vẻ hay không.
May mắn thay, hắn đã không do dự.
Hắn vốn dĩ chính là một người quyết đoán!
"Chúng ta mời bọn họ một ly." Phó Lễ Hành lên tiếng nhắc nhở cô.
Lúc này Đồng Vũ Vụ mới hồi phục tinh thần. Cô nhìn hắn một cái thật sâu rồi tiếp nhận ly champagne từ trong tay hắn. Hai vợ chồng đứng trên sân khấu nâng ly chúc mừng khách mời.
Lúc Phó Lễ Hành uống champagne thì nghe được cô nhỏ giọng nói cảm ơn với hắn.
Hắn chỉ cười không nói. Nếu có thể đền bù tiếc nuối này của cô thì cái vương miện này cũng rất đáng giá.
Hôm nay Đồng Vũ Vụ thật sự rất vui vẻ. Từ sau năm 15 tuổi, tròn 10 năm, đây là lần sinh nhật vui vẻ nhất mà cô từng trải qua.
Chủ đề của buổi tiệc là Alice nên khắp nơi chốn đều tràn ngập không khí thần tiên cổ tích. Lúc này khi màn đêm buông xuống, Hồ Quang Sơn Sắc càng trở nên đẹp hơn. Nhiệt độ không khí ở đây vốn dĩ liền thấp hơn mấy độ so với nội thành, đêm xuống cùng với gió nhẹ càng làm cho không khí trở nên thoải mái thích ý. Hôm nay những khách mời có hứng thú nguyện ý ở chỗ này chơi đến khuya đều được sắp xếp chỗ ở. Tô Nhụy và 3 người trợ lý khác đang ngồi trươc một cái bàn uống rượu nói chuyện phiếm.
"Đúng rồi Tô Nhụy, cô tặng quà gì vậy, còn gói kín mít như vậy." Ngải Đạt hỏi.
Tô Nhụy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng nếu biết lúc này còn gạt thì sẽ không thể tạo quan hệ tốt với nhóm tiền bối. Cô mím môi, cười nói: "Lúc trước tôi mang cơm đến công ty ăn, Phó phu nhân nói hương vị đồ ngâm chua tôi mang theo rất ngon. Đó là đồ ngâm chua mẹ tôi ngâm, lần này tôi nhờ mẹ gửi cho tôi một ít. Đều là đồ ngâm chua địa phương chúng tôi hay ăn."
Sắc mặt của một trợ lý khác thay đổi, không biết có nên cười hay không đây, "Người giống như Phó phu nhân vậy...... Hẳn sẽ không ăn đồ chua đi."
Tâm trạng Ngải Đạt không tệ. Mang thai thời kỳ cuối khó có được thời gian ra ngoài tận hưởng thông khí, liền nói: "Cũng không hẳn, trước kia tôi cũng không thích ăn đồ ngâm chua. Nhưng sau khi mang thai lại rất thích. Tô Nhụy, ngoại trừ đồ ngâm chua cô còn tặng gì nữa?"
Trong lòng Tô Nhụy dễ chịu một ít, "Tôi rất thích tự mình làm chút đồ vặt. Tôi đã làm một cái móc khóa bằng lông cho Phó phu nhân."
"Rất có sáng ý nha."
Bốn người đang tán gẫu thì Đồng Vũ Vụ đột nhiên lại đây, các cô đều vội vàng đứng lên.
"Đừng đừng đừng." Đồng Vũ Vụ vui vẻ cười nói, cô mặc lại chiếc váy vải tuyn màu xanh nhạt, cả người như tiên nữ bước ra từ cõi thần tiên, "Cảm ơn các cô đã tới tham gia sinh nhật của tôi, ăn ngon uống tốt, có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn cũng đừng để ý nha."
Ngải Đạt cười cười, "Như thế nào sẽ, vừa rồi chúng tôi còn đang nói ở đây thật sự quá thoải mái."
"Ngải Đạt, tôi sắp xếp cô và Tô Nhụy ở cùng một gian phòng, cô không ngại chứ? Bởi vì cô đang mang thai thời kỳ cuối, tôi thật sự không yên tâm để cô ở một mình."
Ngải Đạt cảm thấy chuyện này Đồng Vũ Vụ sắp xếp rất chu đáo. Tươi cười của cô chân thành hơn rất nhiều, bưng lên một ly nước chanh đưa cho Đồng Vũ Vụ, "Cảm ơn Phó phu nhân."
Đồng Vũ Vụ cũng nói thêm vài câu với 2 trợ lý khác. Cuối cùng trước khi đi, nghĩ đến quà Tô Nhụy tặng lại cố ý nói: "Tô Nhụy, đồ ngâm chua cô tặng tôi rất thích. Phó tổng của các cô thật ra cũng thích món này, rất khai vị. Đúng rồi, móc chìa khóa cô làm thật sự rất đáng yêu, cảm ơn cô nha."
Tô Nhụy sững sờ, chờ Đồng Vũ Vụ đi rồi, khuôn mặt nhỏ của cô liền đỏ bừng, trên mặt tràn đầy biểu tình hưng phấn kích động. Cô ngây ngốc ngồi xuống, cảm giác giống như đang nằm mơ, lôi kéo trợ lý bên cạnh nói liên hồi: "Cô có nghe không, Phó phu nhân nói thích quà tôi tặng đáy. Cô ấy nói thích!"
Trợ lý bên cạnh trợn trắng mắt: "Nghe được, bọn tôi đều nghe được!"
"Đúng rồi, các cô đã xem qua quà kỷ niệm chưa." Một trợ lý khác bước ra giải vây, "Tôi chỉ nghe nói là tham gia hôn lễ và lễ thôi nôi mới được tặng quà kỷ niệm, không ngờ tiệc sinh nhật của Phó phu nhân cũng tặng."
"Đúng vậy, cực kỳ tinh xảo, tôi nhịn không được phải đăng lên Wechat ngay. Hộp quà này được gói thật đẹp. Chỉ riêng nến thơm, sữa dưỡng thể và sữa đã tắm thôi đã hơn hai ngàn rồi đấy."
Lực chú ý Tô Nhụy bị hấp dẫn, "Đắt như vậy sao? Không phải chỉ là một cây nến sao?"
"Cô không xem xem đó là nhãn hiệu gì. Cho nên vẫn là quà của chị Ngải Đạt và cô tốt hơn. Quà của tôi và Khải Lỵ đưa, phỏng chừng Phó phu nhân sẽ không dùng."
Đang lúc tất cả mọi người đang vui vui vẻ vẻ nói chuyện phiếm, đột nhiên không trung truyền đến một tiếng vang lớn, mọi người đều theo bản năng nhìn về phía không trung. Từng bông từng bông pháo hoa nở rộ trong đêm.
Pháo hoa có cái đẹp, cũng có cái bình thường. Tất cả mọi người đều ngước nhìn bữa tiệc thị giác này.
Phó Lễ Hành cũng chú ý tới ánh mắt của Đồng Vũ Vụ đang nhìn chăm chú, nội tâm nảy lên nghi ngờ. Trận pháo hoa này không phải do hắn sắp xếp, hẳn cũng không phải do cha mẹ làm. Nếu do cô sắp xếp, lấy tính cách của cô thì ngày hôm qua đã ríu ra ríu rít nói hết ra. Vậy thì pháo hoa này là do ai bắn? Quanh Hồ Quang Sơn Sắc cơ bản không có người sinh sống, lúc Đồng Vũ Vụ không để ý, hắn gởi cho trợ lý Chu một tin nhắn để hắn đi tra xem rốt cuộc là ai bắn pháo hoa, đồng thời cũng thông báo cho hệ thống bảo an ở Hồ Quang Sơn Sắc để tránh có người quấy rối --
Hắn nghi ngờ người này không phải ai khác mà chính là Tần Dịch.
Trong lòng Phó Lễ Hành đã có suy đoán, dám bắn pháo hoa vào lúc này người trừ bỏ Tần Dịch thì không còn ai khác.
Hắn bĩnh tĩnh tự nhiên, tuy Đồng Vũ Vụ chưa phát hiện có gì không thích hợp, nhưng khi cô nhìn thoáng qua thời gian, phát hiện trận pháo hoa này bắn ước chừng 25 phút mới dừng thì cô mới nhạy cảm phản ứng lại. Trận pháo hoa này không lẽ không phải do Phó Lễ Hành sắp xếp!!!
Mẹ nó!
Khi mọi người đều vì trận pháo hoa này mà cảm khái Phó Lễ Hành thật để tâm đến Đồng Vũ Vụ thì có một chiếc xe dừng lại trên đường dẫn đến Hồ Quang Sơn Sắc. Tần Dịch dựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa cô đơn nhìn về phía không trung. Hắn cười tự giễu, nhớ đến buổi tối rất nhiều năm trước, nhẹ giọng nói: "Sinh nhật vui vẻ."
......
............
Đêm khuya ở Hồ Quang Sơn Sắc đã dần dần an tĩnh lại, có vài khách mời đã lái xe rời đi, có vài khách mời thì ở lại dưới khu di lịch. Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành với tư cách chủ nhà nên đương nhiên cũng ở lại tại khu du lịch, hai người ở trong căn phòng lớn nhất. Sau khi Đồng Vũ Vụ tẩy trang và tắm rửa xong thì càng thấy không thích hợp. Phó Lễ Hành là một người rất thực tế, hắn sẽ tặng du thuyền, sẽ tặng vương miện cho cô, nhưng hắn hẳn không có khả năng sắp xếp một một bữa tiệc pháo hoa như vậy. Dù sao trước đây cô chưa từng ở trước mặt hắn biểu hiện rằng cô thích pháo hoa.
Hắn không phải là người thích phỏng đoán sở thích và suy nghĩ của người khác. Loại chuyện như bí mật sắp xếp một màn pháo hoa không giống với tác phong của hắn. Hắn hiếm khi chơi trò hoa hòe loè loẹt như vậy.
Nếu pháo hoa chuyện này thật đúng là do Tần Dịch sắp xếp thì Đồng Vũ Vụ không những không cảm động, mà ngược lại còn thấy rất phiền muộn. Một bụng toàn lời thô tục muốn mắng chửi người mà không có chỗ để xử lý làm cho cô nghẹn rất khó chịu. Cô chỉ có thể thừa dịp Phó Lễ Hành đi xử lý công việc mà một người ngồi trên giường cầm di động bùm bụp đánh chữ. Đương nhiên chỉ có thể đăng lên Wechat mà chỉ mình cô thấy được --
【 Đời trước tôi rốt cuộc tạo cái gì nghiệt vậy. Hôm nào phải tìm người tính xem đời trước có phải tôi đã đào phần mộ tổ tiên nhà họ Tần hay không mà vướng phải một tên người yêu cũ như vậy! Mẹ nó, làm sao tôi chịu nổi loại uất ức này chứ. Phó Lễ Hành trăm ngàn lần đừng biết oa oa oa. 】
Đồng Vũ Vụ mãi cho đến khi sắp ngủ vẫn luôn lo lắng đề phòng.
Xét về góc độ của Phó Lễ Hành, nếu người yêu cũ kia cũng nhảy ra bắn vào hoa vào ngày sinh nhật của hắn thì cô khẳng định sẽ bị tức giận đến thất khiếu* bốc khói.
*thất khiếu: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng.
Sau khi Đồng Vũ Vụ ngủ, Phó Lễ Hành nhận được điện thoại của trợ lý Chu. Năng lực cá nhân của trợ lý Chu rất mạnh, chưa qua mấy giờ đã điều tra xong ngọn nguồn, thuận tiện còn nghe được một ít tin tức khác: "Phó tổng, pháo hoa này thật đúng là do Tần Dịch tiên sinh bắn. Nghe nói Tần Dịch tiên sinh từng vì theo đuổi phu nhân mà bắn pháo hoa 18 phút vào ngày sinh nhật 18 tuổi của phu nhân......"
Phó Lễ Hành mặt vô biểu tình mà nghe: "Tôi biết rồi."
Nghĩ đến việc cô nhắc đến sinh nhật lần thứ 18 của mình với giọng điệu buồn bã, Phó Lễ Hành bỗng nhiên nảy sinh một loại cáu kỉnh. Điều này đối với hắn có chút xa lạ.
Hắn không biết năm đó cô đối với Tần Dịch vốn dĩ đã thích, hay bởi vì một màn pháo hoa kia mới dần dần rung động.
Sau một hồi bận rộn và ngồi yên ở đó một lúc lâu, Phó Lễ Hành về phòng đi tới trước giường. Cô để lại cho hắn một chiếc đèn nhỏ, có lẽ vì không quen với việc ngủ thuận sáng nên cô đưa lưng về phía ánh đèn.
Phó Lễ Hành đứng ở trước giường nhìn cô, có thể là do thật sự rất mệt mỏi nên cô ngủ rất sâu.
Cô có biết trận pháo hoa dài 25 phút này là do Tần Dịch sắp xếp hay không.
Có lẽ là biết đi, cũng có lẽ không biết.
Ánh mắt của Phó Lễ Hành âm u, hắn nhìn cô rồi nhịn không được suy nghĩ, không biết ở trong lòng cô, vương miện hôm nay cô nhận được có thể so được với một màn pháo hoa năm 18 tuổi kia hay không.