Mỗi người đều có quá khứ, tốt đẹp, bất kham*, hối hận. Phó Lễ Hành biết cô gái đang đeo trên người hắn như gấu túi cũng đã trải qua những cái đó mới có thể đi tới trước mặt hắn. Nếu phủ nhận quá khứ của chính mình thì cô ấy sẽ không còn là một Đồng Vũ Vụ trọn vẹn nữa. Hắn tiếc nuối vì không thể tham gia vào quá khứ của cô, thậm chí ghen ghét với người đã từng mang đến cho cô ấm áp, nhưng tuyệt đối sẽ không vì vậy mà giận cá chém thớt với cô.
*bất kham: không thể chịu đựng được.
Đồng Vũ Vụ nhìn thấy Phó Lễ Hành đột nhiên xuất hiện ở nhà thì vui vẻ muốn chết.
Cô thậm chí còn không biết trong phút chốc, sự ngạc nhiên và nỗi nhớ nhung của cô gần như lên đến đỉnh điểm. Khi Phó Lễ Hành vào phòng tắm để tắm, âm thanh nước chảy tạo cho cô một cảm giác an tâm chưa từng có.
Gần đây cô rất thích đăng bài lên Wechat, tuy rằng chỉ mình cô mới có thể thấy nhưng trong sâu trong tâm cô luôn muốn một ngày nào đó, Phó Lễ Hành có thể nhìn thấy mỗi một tâm tư của cô nghĩ về hắn. Hoặc sẽ có một ngày cô có thể cho hắn xem tâm tư của cô. Đó có lẽ sẽ là chuyện của rất nhiều năm sau về sau.
【 Hôm nay Phó Lễ Hành bất ngờ về nhà, mình rất vui vẻ. Hắn đang tắm rửa, mình có nên đi vào đánh lén hắn không nhỉ / cười xấu xa. 】
Về màn pháo hoa sinh nhật kia, cô không dám hỏi, cũng không dám đi tra. Trong lòng cô đã có câu trả lời, cô nên cảm thấy may mắn vì trên người Phó Lễ Hành có "khuyết điểm" của một "trực nam", may mắn hắn không phát hiện cũng không có để ý tới chi tiết này, có lẽ hắn nghĩ là đó do cô sắp xếp. Chuyện này làm cho cô lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, lúc cô phát hiện hắn không có gì bất thường mới lén lút yên tâm. Bằng không nếu hắn biết Tần Dịch vì cô bắn pháo hoa suốt 25 phút thì cô phải giải quyết thế nào bây giờ?
Mấy ngày nay Đồng Vũ Vụ thường nhớ tới cốt truyện trong nguyên tác. Cốt truyện hiển nhiên đã xảy ra biến đổi, Tần Dịch còn khiến người ta chán ghét hơn cả trong nguyên tác.
Rõ ràng trong nguyên tác hắn chỉ gọi điện thoại, sao bây giờ có thể ngang nhiên trắng trợn bắn pháo hoa như thể Phó Lễ Hành là người chết rồi vậy?
Đồng Vũ Vụ ngồi xếp bằng trên giường, tự nói: "Sao lại thế này?"
Còn Liễu Vân Khê nữa, vẫn chưa bắt được Tần Dịch sao? Tuy cô rất ghê tởm hành vi tìm thế thân này, nhưng là so với việc Tần Dịch thường nhoi lên tìm cảm giác tồn tại khiến cho cô và Phó Lễ Hành không yên thì cô càng hy vọng Liễu Vân Khê có thể nhanh nhanh trăm năm hạnh phúc với Tần Dịch.
Đồng Vũ Vụ lắc lắc đầu, quyết định không suy nghĩ về vấn đề phiền phức này nữa. Cô xuống giường đi tới trước bàn trang điểm nhìn thoáng qua chính mình, sau đó quay đầu liếc nhìn về phía phòng tắm nở một nụ cười ranh mãnh.
Quyết định vậy đi!
Cô thật muốn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc lại ngượng ngùng của Phó Lễ Hành.
Cô không mang dép lê mà dẫm chân trần lên thảm. Từ tóc đến đầu ngón chân đều tinh xảo đến cực điểm. Một đôi chân gần như không có tỳ vết, trắng nõn non mịn, móng tay bóng mượt không dài không ngắn, rất vừa phải.. Ngôn Tình Hay
Đồng Vũ Vụ đi vào phòng tắm cửa, tay đặt trên nắm cửa, trên môi là một nụ cười tinh nghịch giống như một đứa trẻ muốn đùa dai.
Giây tiếp theo, cô hít sâu một hơi rồi mở cửa ra.
Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, Phó Lễ Hành đang đứng dưới vòi hoa sen, hắn xoa xoa tóc, hơi ngửa đầu để cho nước ấm cọ rửa thân thể.
Ở thời đại thức ăn nhanh, rất nhiều đàn ông chỉ mới 30 tuổi đã bắt đầu mập ra. Nhưng hình như gien di truyền của Phó Lễ Hành quá tốt, bản thân hắn cũng người rất có kỷ luật nên dáng người đến tuổi này vẫn đĩnh bạt, không có chút thịt thừa. Tiếng nước của vòi hoa sen tương đối lớn, hắn lại phân tâm suy nghĩ chuyện khác nên không chú ý tới cửa phòng tắm bị mở ra, càng không phát giác Đồng Vũ Vụ tay chân nhẹ nhàng tiến vào. Thẳng đến khi cảm giác có người ôm từ sau lưng hắn mới đột nhiên tỉnh táo.
Cúi đầu thì thấy trên eo nhiều hơn một đôi tay.
Đồng Vũ Vụ vốn dĩ đã tắm, nhưng vì ôm Phó Lễ Hành từ phía sau như thế này nên không bao lâu đã bị nước xối ướt hết cả người.
Phó Lễ Hành là người vai rộng eo hẹp điển hình, khi sườn mặt của Đồng Vũ Vụ dán vào sống lưng hắn thì có một cảm giác an toàn như dựa vào núi lớn.
"Làm sao em vào được?" Phó Lễ Hành vô thố hỏi, nhưng vẫn miễn cưỡng làm bộ trấn định.
Đồng Vũ Vụ ậm ự: "Không thể vào sao ạ? Đây cũng là phòng tắm của em mà."
Phó Lễ Hành bất đắc dĩ cười cười, kiểu trả lời "càn quấy" này rất phù hợp với tính cách cô.
......
............
Lúc Phó Lễ Hành dùng tư thế ôm công chúa ôm Đồng Vũ Vụ ra giường lớn thì cô đã không còn chút sức lực, hắn lại rất có hứng trêu cô một câu: "Hổ giấy."
Đồng Vũ Vụ mệt đến mắt cũng lười mở. Được rồi, bây giờ không cần phải lo lắng về việc mất ngủ. Mặc dù bây giờ đã muộn nhưng cô nghĩ nhiều nhất nửa giờ nữa là cô có thể tiến vào mộng đẹp. Cả người cô mệt đến nỗi một câu cũng không muốn nói.
So với sự "bốc đồng" trong khoảng thời gian này của Phó Lễ Hành thì có vẻ như trước đây hắn chỉ là làm theo đúng khẩu phần. Nói không chừng trước kia hắn chỉ qua loa có lệ với cô, bây giờ mới lộ ra gương mặt thật.
Phó Lễ Hành lúc này đang rơi vào trạng thái quân tử*. Hắn nằm ở trên giường, hai tay đặt sau đầu nhìn đèn treo trên trần nhà.
*Trạng thái quân tử (sage time): hay là "trạng thái hiền triết" (theo chị GG). Khi con người cảm thấy thoải mái về cả thể chất lẫn tinh thần, không có bất kì ham muốn gì và tư tưởng của anh ta đạt đến trạng thái vô ngã, tâm tư thanh tịnh giống như một nhà hiền triết. Dần dần, nó được dùng để chỉ sự rỗng của não bộ sau khi trải qua một sự hưng phấn nào đó. (PLH hưng phấn gì thì hiểu rồi hen, diễn giải thêm nữa là bậy à.)
Đồng Vũ Vụ vô tư dựa vào ngực hắn, hơi thở đều đều, không biết là đã ngủ hay chuẩn bị ngủ.
"Vũ Vụ." Hắn đột nhiên kêu tên cô.
Cô còn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, uể oải đáp, "Ừm."
"Đây là nhà của chúng ta."
Đồng Vũ Vụ: "?"
Sao lại nói những lời làm cho người ta khó hiểu quá vậy.
"Đây là nhà của em." Phó Lễ Hành lại nói một câu.
Đây không chỉ nhắc nhở riêng Đồng Vũ Vụ, mà cũng là nhắc nhở chính hắn.
Đồng Vũ Vụ xác định Phó Lễ Hành không có nói chuyện gì quan trọng nên cũng lười trả lời hắn, cô nhắm mắt rồi không nghe được hắn nói gì nữa, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Phó Lễ Hành rũ mắt nhìn cô. Cô lớn lên rất đẹp, lông mi như quạt. Từ "mặt mày như họa" dùng trên người cô hoàn toàn thích hợp.
Nhớ lại đoạn video mà hắn nhìn thấy ở Cẩm Thành Hoa Đình, trong lòng hắn đã có quyết định.
Ngày hôm sau.
Đồng Vũ Vụ đã hoàn toàn từ bỏ dự định trở thành một cô vợ đảm đang. Lúc trước để mấy người dì Tôn và dì Lưu về nhà cũ, ngoài miệng nói được dễ nghe là muốn trở thành hiền thê lương mẫu, nhưng bây giờ lại mỗi ngày đều làm cá mặn*, đến giờ cô còn chưa dọn dẹp nhà lần nào, mỗi lần như vậy đều gọi điện thoại ám chỉ thì mẹ Phó sẽ cho người tới dọn dẹp. Trước kia cô còn giả vờ giả vịt rời giường làm bữa sáng, bây giờ đến cả đóng kịch cũng lười. Nhiệm vụ hoàn thành cô liền hiện nguyên hình.
*cá mặn: kiểu như ăn rồi nằm không, không thèm di động, không làm gì cả, bất động như xác chết.
May mà Phó Lễ Hành dường như cũng không chờ mong cô có thể trở thành vợ đảm lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Mặc dù buổi sáng hắn rời giường cô vẫn còn ngủ nhưng hắn cũng không nói gì. Ngược lại, thỉnh thoảng nếu hắn có thời gian hắn còn làm bữa sáng cho cô.
Sáng nay lúc Phó Lễ Hành rời nhà thì Đồng Vũ Vụ vẫn đang nằm trên giường.
Hôm nay cô hoàn toàn có lý do xác đáng nha. Tối qua bị áp bức đến khuya như vậy, cô nào phải làm bằng sắt, làm sao còn thể lực đi phòng bếp duy trì hình tượng?
Sau khi Phó Lễ Hành tới công ty, như thường lệ, hắn mở email kiểm tra xem có thư gì quan trọng hay không. Trợ lý pha cho hắn một ly Americano, sau khi làm việc xong hắn mới có thời gian gọi điện thông báo quyết định quan trọng cho Chu Trì.
Hai người là bạn bè nhiều năm nên Phó Lễ Hành cũng không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Trước cứ tạm gác lại chuyện khu du lịch Hòa Ngọc."
Gương mặt của Chu Trì ở đầu dây bên kia đầy dấu chấm hỏi, "Cậu làm sao thế?"
Những hành động dạo gần đây của Phó Lễ Hành quả thực vượt quá dự đoán của hắn.
Chu Trì tự hỏi hắn quen Phó Lễ Hành hơn hai mươi năm mà đến giờ vẫn không thể đoán trước được hắn sẽ làm gì.
Một chốc thì nói muốn lấy hạng mục của nhà họ Tần, một chốc lại nói tạm gác lại. Thay đổi xoành xoạch làm cho Chu Trì nghĩ không thông.
Phó Lễ Hành nhéo nhéo sóng mũi, hắn trấn định hơn trước kia nhiều, tâm bình khí tĩnh nói: "Ngại quá, lúc đó tôi quá mức kích động."
Từ "kích động" xa lạ này chưa từng xuất hiên trong cuộc đời của Phó Lễ Hành, Chu Trì cũng cảm thấy như vậy.
"Được rồi, gác lại thì gác lại. Hạng mục khu du lịch Hòa Ngọc này quá lớn, cho dù muốn đoạt cũng không nhất định có thể thành. Đến lúc đó đoạt không được, sức người sức của chúng ta tiêu phí quá lớn."
"Ừ."
Phó Lễ Hành không phải vì nguyên nhân này mới từ bỏ.
Nếu hắn quyết tâm dạy cho Tần Dịch một bài học thì hạng mục này hắn chắc chắn có thể lấy tới tay.
"Nhưng......" Phó Lễ Hành dừng một chút, thong thả ung dung nói: "Để lộ tin tức Phó thị cố ý nhắm vào khu du lịch Hòa Ngọc cho Tần Hoài."
Chu Trì kinh ngạc: "Cậu làm vậy không phải là đắc tội với người ta sao? Tuy rằng Tần Hoài đã lui về sau vì sức khoẻ không tốt, nhưng độ khó chơi của hắn không phải bình thường đâu."
Phó Lễ Hành: "Cứ làm như tôi nói."
Nếu trên thế giới này có người có thể trị được Tần Dịch, vậy người này chắc chắn là Tần Hoài.
Bây giờ còn có Tần Hoài tọa trấn nên Tần Dịch mới có thể càn quấy như một đứa trẻ to xác.
Một khi Tần Hoài biết Phó thị muốn cướp hạng mục này, với sự lão luyện của ông ta thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng, và tất nhiên ông ta cũng sẽ biết những chuyện ngu xuẩn kia của Tần Dịch, đến lúc đó ông ta còn có thể ngồi yên không nhìn đến sao? Mẹ kế Tần Dịch muốn mượn đao giết người cũng phải xem Tần Hoài có đồng ý hay không.
Chu Trì thở dài: "Cậu gần đây thật khó nhìn thấu."
Phó Lễ Hành cười khẽ: "Cậu nhưng đừng nhìn thấu tôi làm gì."
Mãi cho đến trước ngày hôm qua, hắn vẫn luôn muốn dạy cho Tần Dịch một bài học. Nhưng sau khi nhìn đến đoạn video ở Cẩm Thành Hoa Đình ngày hôm qua, hắn không quan tâm tới chuyện đó nữa.
Cô của năm 18 tuổi giống như chim cút cúi đầu đắm chìm trong thế giới của chính mình. Không ai nhớ tới sinh nhật cô, hoặc là nói, cho dù có người nhớ rõ thì bọn họ cũng không coi trọng, ngay cả cô bọn họ cũng không thèm để mắt tới.
Cô của 25 tuổi vẫn mang theo giọng điệu buồn bã khi nhớ đến chuyện cũ. Cho dù thế nào thì Tần Dịch là người duy nhất nhớ rõ sinh nhật cô, là người đã cho cô ấm áp. Nếu hắn một hai làm Tần Dịch trả giá đại giới, người khó xử cuối cùng vẫn là cô.
Dù quá khứ của một người như thế nào, là chồng cô, hắn không nên phá hủy nó.
Hắn tin tưởng Tần Hoài sẽ không bao giờ để cho Tần Dịch làm chuyện ngu xuẩn như vậy lần nữa. Chỉ cần Tần Dịch có thể dừng ở đây thì hắn sẽ không truy cứu.
Đơn giản là vì khi vợ hắn nhớ tới năm 18 tuổi, mọi thứ không chỉ là một mảnh ảm đạm không ánh sáng. Có người vì cô bắn pháo hoa, chiếu sáng thế giới của cô. Chẳng lẽ bây giờ hắn cứ phải chấp nhất nhổ tận gốc đoạn quá khứ này đi, làm cho cô ngày sau nhớ đến chỉ toàn nan kham và hối hận?
Hắn không hiện diện trong cuộc sống năm cô 18 tuổi, thì cũng không nên hủy hoại nó.
Còn những hành động và lời nói này đó của Tần Dịch, cô không cần phải biết.