Lần thứ hai gãy chân công hôn nhân thê thụ vẫn mang mùi rượu.
Nhưng nhân thê thụ cảm thấy thật ngọt.
Bởi vì gãy chân công đang tỉnh táo, anh cũng không còn gọi tên bạch nguyệt quang.
Gãy chân công đè nhân thê thụ ở trên sô pha, hôn đến cường thế mà lâu dài.
Nhân thê thụ môi hồng hồng, hai mắt ướt đẫm mà nhìn gãy chân công.
Gãy chân công đứng dậy.
90.
Gãy chân công bế nhân thê thụ lên, mang về nhà mình, lột sạch quần áo nhân thê thụ đè ở trên giường.
Từng cái từng cái hôn ôn nhu dừng trên môi, trên mặt nhân thê thụ, cả người nhân thê thụ đều đang run rẩy.
Động tác gãy chân công rất cẩn thận, sợ làm nhân thê thụ bị thương.
Nhưng mà cái kia của anh thật sự quá lớn, thời điểm đi vào vẫn làm nhân thê thụ đau đến khóc ra tiếng.
Tâm gãy chân công đau, nhưng lại không thể lui ra ngoài, chỉ có thể không ngừng hôn nhân thê thụ, để cậu thả lỏng.
91.
Nhân thê thụ dần dần tiếp nhận thứ thô to của anh, hai chân gắt gao cuốn lấy eo gãy chân công, gót chân theo động tác ra vào mà cọ trên lưng anh.
Giống như bị móng vuốt của mèo cào.
Gãy chân công như bị đốt lên một cây đuốc, phần hông đột nhiên đỉnh mạnh về phía trước.
Nhân thê thụ chịu không nổi, đôi tay mềm như bông mà bám vào sau lưng gãy chân công, nhỏ giọng kêu: “Ưm…… Anh chậm một chút.”
Gãy chân công rốt cuộc không cầm giữ được, tiến lên với biên độ lớn.
Sau khi bắn gãy chân công gắt gao ôm nhân thê thụ vào trong ngực, gọi nhân thê thụ là “Bảo bảo”.
Nhân thê thụ ngửi hương vị trên người gãy chân công, mệt đến hôn mê.
92.
Buổi sáng lúc tỉnh lại nhân thê thụ phát hiện người mình đã được rửa sạch sẽ, còn đang mặc áo ngủ của gãy chân công.
Nhân thê thụ đạp dép lê đi ra phòng ngủ, thấy gãy chân công từ trong phòng bếp đi tới.
“Bảo bảo, hôm nay em ăn thanh đạm chút, anh nấu cháo.”
Nhân thê thụ trong lòng ấm áp, trêu chọc gãy chân công: “Nhà anh thế mà cũng có gạo à?”
Gãy chân công gãi gãi đầu: “Mới vừa đến nhà em trộm.”
93.
Gãy chân công cho quá nhiều nước, ăn cháo chẳng khác nào uống nước sôi, nhưng nhân thê thụ thích.
Bởi vì người cậu thích tự tay làm.
Gãy chân công xoa xoa đầu nhân thê thụ, nói nếu không em dọn đến đây ở đi.
94.
Nhân thê thụ rời phòng, lại bồi thường một tháng tiền vi phạm hợp đồng.
Nhưng về về sau cậu không cần trả tiền thuê nhà.
Buổi tối nhân thê thụ nằm ở bên người gãy chân công, trong bóng tối nhìn trần nhà, cảm thấy hạnh phúc có chút không chân thật.
Đây là năm thứ bảy cậu thích gãy chân công.
Giờ phút này cậu chỉ có một mong muốn, chính là có thể ở bên gãy chân công lâu một chút, lại lâu một chút.
95.
Những tháng ngày hai người sống chung vô cùng ngọt ngào, không khác với những cặp tình nhân thông thường.
Gãy chân công đối với nhân thê thụ rất tốt, nhân thê thụ ngày càng ỷ vào gãy chân công, cũng càng thêm lo được lo mất.
Nhân thê thụ từ nhỏ đã không được yêu thương nhiều, cậu coi việc gãy chân công đối xử tốt với cậu là trân bảo.
Vì thế cậu cẩn thận từng li từng tí một, sợ rằng gãy chân công tốt như vậy mà có một ngày phải chắp tay nhường người.
Tựa như bị em trai cướp đi món đồ chơi mềm mại kia.
96.
Thời gian trôi qua đã ba năm.
Trong ba năm này gãy chân công hầu như không nhắc đến bạch nguyệt quang trước mặt nhân thê thụ lần nào, nhân thê thụ dần dần an tâm.
Vào lúc nhân thê thụ cho rằng bạch nguyệt quang đã là quá khứ, cậu lại thấy được tin nhắn của bạch nguyệt quang trên màn hình điện thoại gãy chân công.
Tôi sắp về rồi.
Gãy chân công nói: Tôi chờ cậu.
97.
Nhân thê thụ chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, lần đầu tiên cậu biết được cảm giác trời sập xuống là như thế nào.
Loại cảm giác này so với khi cha mẹ ly hôn, hay so với khi bị đuổi khỏi nhà còn đau khổ hơn.
Cậu quá sợ hãi, cậu không dám đi hỏi gãy chân công.
Cậu tuyệt vọng mà nghĩ, nếu không vạch trần, liệu có thể tiếp tục với gãy chân công hay không.
Coi như là lừa mình dối người cũng được.
98.
Nhân thê thụ bừng tỉnh từ trong mộng.
Trên giường bệnh gãy chân công vươn ra thân mình, hỏi nhân thê thụ: “Bảo bảo em làm sao vậy, lại gặp ác mộng à?”
Nhân thê thụ gật gật đầu.
Gãy chân công nói: “Vẫn là nhảy vực sao, lần này anh có bắt được em hay không?”
Nhân thê thụ không nói.
99.
Trong mộng cậu chưa từng nhảy vực.
Nếu có cũng chỉ là bóng lưng gãy chân công rời đi cùng bạch nguyệt quang.