Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 1: Gặp được anh ấy



"A..." Một tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh trong khuôn viên trường đại học T. Cùng với tiếng hét đó, Trọng Thanh Thu quay đầu hoảng hốt bỏ chạy, nước mắt long lanh viền quanh khóe mi. Cảnh tượng vừa đập vào mắt hoàn toàn xé nát trái tim cô.

Hoàng Cảnh Hưng.

Cận Như Tuyết.

Vòng ôm siết chặt và nụ hôn rực rỡ đầy quấn quýt, si mê ấy.

Nhưng trước giờ Hoàng Cảnh Hưng là bạn trai cô, đây là chuyện mà cả trường đại học T này không ai không biết.

Thế mà bây giờ, tất cả mọi thứ thay đổi, Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết không chỉ ôm ấp, mà còn dám... hôn nhau.

"Thanh Thu..." Khi nghe thấy tiếng hét của Thanh Thu, Hoàng Cảnh Hưng vô thức buông Cận Như Tuyết ra, quay người đuổi theo Trọng Thanh Thu.

Bên tai Trọng Thanh Thu vang lên tiếng bước chân của Hoàng Cảnh Hưng, từng tiếng một, từng tiếng nặng nề gõ vào trái tim cô, hóa ra đau đớn đến mức thế.

Không, cô chẳng hề muốn hắn ta đuổi theo cô. Bây giờ, cô không muốn để hắn ta chạm vào mình, dù chỉ bằng một ngón tay.

Hắn ta lừa dối cô. Hắn ta từng nói với cô rằng, cô là tình yêu nồng cháy và duy nhất của hắn ta, nhưng, hắn ta dám hẹn hò với Cận Như Tuyết ở nơi mà hắn vẫn thường hẹn hò với cô, âm thầm sau lưng cô.

Trong lòng cô chỉ còn biết cười khổ, chắc hẳn hắn ta nghĩ rằng cô lại đi dạy gia sư rồi. Đúng thế, cô thực sự đã đi rồi. Nhưng khi cô đến nhà học sinh mới phát hiện ra học sinh của mình đã theo ba mẹ đi xem phim ngoài rạp, cô mới phát hiện ra trong điện thoại có một dòng tin nhắn chưa được mở. Hóa ra học sinh của cô đã thông báo từ bao giờ rồi, mà cô quá vội vã khi tan học nên không kịp nhìn điện thoại, không phát hiện ra. Bây giờ cô không hề hối hận vì mình đã gặp phải chuyện như thế.

Tất nhiên cô cũng nói với Hoàng Cảnh Hưng chuyện cô đi dạy thêm.

Cô nên thấy may mắn, nếu như không tình cờ bắt gặp cảnh tượng ban nãy, làm sao cô có thể nhìn rõ bản chất của một con người.

Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết.

Trọng Thanh Thu khóc như mưa, con đường phía trước dần trở thành một mảng màu mờ nhòe và mơ hồ. Kiểu guồng chân bỏ chạy của cô đã thu hút sự chú ý của tốp năm tốp ba sinh viên trong khuôn viên trường.

Nhưng như thế thì đã sao?

Cô thực sự không để tâm đến chuyện ấy.

Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi Hoàng Cảnh Hưng, tránh xa một chút. Nếu không, cô sẽ cảm thấy bầu không khí mà mình đang hít thở dơ bẩn vô cùng.

Cô nhanh chóng lao ra khỏi khuôn viên trường, bản thân cô cũng không biết mình lấy đâu ra được tốc độ đó, nhanh tới mức đôi chân dài của Hoàng Cảnh Hưng còn không đuổi kịp.

Khi đứng trên vỉa hè của con đường vắt qua cổng trường, ánh mắt của Trọng Thanh Thu hướng về đường cái. Kỳ lạ làm sao khi sắc trời chưa quá muộn mà trên đường trống trơn, không chỉ không có taxi mà một chiếc xe đi ngang qua cũng không có. Nếu theo nếp sống nấp tập của thành phố T này, bấy giờ mới là lúc người dân ở đây dùng xong bữa tối thôi, ắt hẳn rất nhiều taxi qua lại.

"Thanh Thu..."

Giọng nói của Hoàng Cảnh Hưng càng lúc càng tới gần.

Thanh Thu cuống quýt nhìn về phía con đường lần nữa, sau cùng cô nhìn thấy một chiếc xe, nhưng không phải xe taxi.

Không cần quan tâm nữa, bất kể là xe gì, cô phải lên được chiếc xe đó, chỉ cần nó có thể đưa cô cách xa khỏi Hoàng Cảnh Hưng là được. Cô không muốn nghe bất kì lời giải thích nào của hắn ta, những điều cô tận mắt nhìn thấy làm sao mà giả nổi.

Cơ thể di chuyển, cô không buồn nghĩ ngợi gì nhiều mà vừa nhanh chóng ra dấu yêu cầu dừng xe, vừa xông ra đứng giữa đường. Vị trí đó vừa khéo làm sao đúng ngay phần đường mà chiếc xe kia bắt buộc phải đi qua.

"Két..." Tiếng phanh xe đột ngột và mạnh mẽ vang lên khiến màng nhĩ rung đến mức khó chịu, một giọng nói lạnh lẽo quát lên với Thanh Thu, "Tránh ra, thích chết cũng đừng lao vào xe tôi."

Giọng nói ấy trầm trầm đầy quyến rũ ấy, không phù hợp với phong vị lạnh lùng của anh ta, nhưng những điều này nào có quan trọng vào lúc này. Thanh Thu không nghĩ được gì nhiều, nhanh chóng xông về phía ghế phó lái: "Mở cửa, tôi muốn lên xe.", cứ như thể chiếc xe này là xe riêng của cô vậy.

Người đàn ông kia khinh thường lắc lắc đầu, "Đồ điên." Nói xong, người kia chẳng buồn bận tâm gì đến cô, điều khiển xe lùi về sau, chuẩn bị tránh khỏi cô để phóng vụt đi.

Trên đường cái cũng không còn chiếc xe nào khác ngang qua, dường như chiếc xe này xuất hiện để cứu vãn tình cảnh của cô.

Phía sau lưng, giọng nói của Hoàng Cảnh Hưng lại vang lên: "Thanh Thu, em đừng đi, anh có chuyện cần nói với em."

Nghe thấy giọng nói của Hoàng Cảnh Hưng, không biết dũng cảm từ đâu dâng trào lên, Trọng Thanh Thu nhún người nhảy lên chiếc xe đang lùi kia một cái. Cô nhảy thẳng lên phần nắp động cơ xe phía trước, tay cô bám chặt lấy đèn pha, cô nhất định phải đi, nói thế nào cũng không thể để Hoàng Cảnh Hưng đuổi kịp cô được.

"Mẹ kiếp! Đúng là con điên." Người đàn ông kia nhíu mày, thái độ khinh thường càng lúc càng hiện rõ trên gương mặt tuấn tú. Ánh mắt anh ta liếc về Hoàng Cảnh Hưng đang đuổi tới, hỏi cô: "Hắn ta là gì của cô?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.