Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 111: Quản rộng quá rồi



Cắn cắn môi, Lê Minh Tùng đúng là quản quá rộng rồi, nhưng chứng minh thư đang ở trong tay anh, cô không thể không cúi đầu: “Minh Vũ muốn mở một công ty nhỏ riêng, dùng danh nghĩa của tôi để mở, anh ấy không muốn dựa dẫm vào gia đình, tự tạo dựng sự nghiệp của bản thân.”

“Trọng Thanh Thu, anh nói cho em biết, không được.” Cô vừa nói xong, Lê Minh Tùng lập tức phản đối, hơn nữa, phản đối hoàn toàn.

“Đó là chuyện của tôi, Lê Minh Tùng, tôi đi theo anh thì không còn chút tự do nào nữa sao? Đến mức quyền lựa chọn cũng không có nữa sao?” Cô tức giận, dựa vào cái gì mà cô luôn bị anh chơi đùa như một quả bóng trên tay chứ.

“Trọng Thanh Thu, anh nói không được thì là không được, em đừng mong lấy chứng minh thư ở chỗ anh để đưa cho Minh Vũ, nếu không, anh ta sẽ hại em đó, anh không sợ em có chuyện, nhưng anh không muốn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị em liên lụy rồi xảy ra chuyện.”

Được, lại là vì con, con nghe mà thấy phiền rồi: “Con không phải đã họ Lê rồi sao? Liên lụy đến chúng thế nào được?” Bây giờ, ba người trong xe đều đã cùng có tên trên một quyển hộ khẩu rồi, cũng chỉ có cô là không, giữa cô và anh chỉ có một bản hợp đồng đó, nếu hợp đồng bị hủy bỏ, thậm chí không ly hôn thì cũng có thể anh đi đường dát vàng của anh, cô đi cầu độc mộc của cô.

“Tóm lại, anh nói không được là không được, ta không muốn lặp lại lời này thêm nữa, sắp đến rồi, chuẩn bị xuống.” Anh tức giận quát nhẹ, làm Thanh Thu không khỏi nhíu mày, nhưng nhìn bên ngoài xe, đúng là đã đến nghĩa trang rồi, cô vội vàng gọi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, chỉnh trang lại quần áo cho chúng, sau đó cùng nhau xuống xe.

Chỗ này, cô từng tới mấy lần, lúc ông nội qua đời, còn có ngày giỗ ông hàng năm cô đều dành thời gian dẫn con đến thăm ông nội, cho nên, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mặc dù nhỏ nhưng không hề thấy xa lạ với nơi này.

“Ba, con đến đây rồi đó.”

“Ừ, em cũng đến rồi.”

“Đi, cùng đi thăm cụ nào, sắp đến rồi, hai đứa phải khấu đầu trước cụ đó nhé.”

“Được rồi, ba xem ba nói từ sáng đến giờ biết bao nhiêu lần rồi, trước đây lúc mẹ đưa bọn con đến, mẹ chẳng bao giờ dặn dò, nhưng con và Thùy Thùy vẫn khấu đầu trước cụ đó thôi, mẹ nói cụ là người tốt, nếu không có cụ thì cũng sẽ không có chúng con đó.”

Cô bé nói hết không giấu chuyện gì, nhưng lời này cũng không hề sai chút nào, hoàn toàn chính xác, nếu như trước đây Thanh Thu không vì ông nội mà đến sống ở chung cư của Lê Minh Tùng, nếu không có lần Lê Minh Tùng uống rượu say kia, e rằng tất cả sẽ không xảy ra.

Lê Minh Tùng liếc mắt nhìn Thanh Thu, chẳng nói chẳng rằng kéo tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Sau này, mọi chuyện không chỉ có mẹ mà còn có cả ba bảo kê, sẽ không còn ai dám bắt nạt các con nữa.”

“Ba, thật sự sẽ không có người bắt nạt bọn con nữa hả?”

“Không đâu.” Có lẽ không ai dám đâu nhỉ, trừ khi hắn không biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều là họ Lê.

“Ba, nếu ba bắt nạt bọn con thì sao?”

Câu hỏi này đến Lê Minh Tùng cũng thấy buồn cười, cũng chỉ có hai cô con gái yêu quý của anh mới hỏi được câu hỏi như vậy: “Không đâu, các con là con gái ruột của ba, sao ba có thể bắt nạt các con chứ?”

“Vậy cũng không được bắt nạt mẹ đâu đó.”

“Tuân lệnh, nào đi thôi.” Nhìn hai đứa bọn chúng kìa, từ khi nào mẹ của chúng đã quan trọng hơn anh rồi.

Đến rồi.

Mộ của ông nội trang nghiêm kính cẩn, Lê Minh Tùng mặc dù không thường xuyên đến, nhưng đã dặn người trông mộ dọn dẹp và chăm chút định kỳ, cho nên, nơi đây rất sạch sẽ.

Trên mộ bia là gương mặt cười tươi của ông nội, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vừa đến trước mộ liền không chút sợ hãi lần lượt hôn lên má của ông trên bức ảnh. “Cụ ơi, bây giờ chúng cháu nên gọi người là cụ rồi, ba nói như vậy, cho nên, chúng cháu cứ gọi cụ như vậy nhé, chúng cháu tới thăm người rồi.”

Giọng nói non nớt vọng khắp bầu trời nghĩa trang, Thanh Thu đứng sau nghe thấy những lời chúng nói, trong lòng không khỏi đau xót, đối với ông, năm đó cô thật sự rất cảm động, rõ ràng nói cho ông nghe cô và Lê Minh Tùng cùng nhau hợp sức lừa ông, nhưng ông lại không tức giận, vẫn ra sức hợp tác cùng cô và Lê Minh Tùng, nhưng cô sớm đã biết trong tim Lê Minh Tùng không có cô.

Khấu đầu, mỗi người khấu ba lạy làm lễ xong, nhưng bọn nhỏ lại nghiêm túc vô cùng.

Nói hết những lời trong lòng muốn nói với ông nội ra, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành được tâm nguyện của mình là khiến ông gặp được chắt của mình, ông ở dưới suối vàng biết được chắc sẽ rất vui.

Bó hoa cúc lớn được đặt trên mộ, mấy người lại bái lạy, lúc này mới chuẩn bị rời đi.

Có lẽ, không khí ở đây lạnh quá nên bọn nhỏ cũng không dám cười đùa.

Trên con đường nhỏ hẹp trước mặt, đột nhiên hiện ra một bóng người, chiếu lên đá lót đường màu xanh trông vô cùng u ám, không biết tại sao nhưng lại khiến trong lòng Thanh Thu hoảng hốt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bóng dáng của một người phụ nữ hiện ra trước mắt.

Mái tóc dài xõa xuống, một thân váy trắng kết hợp với vẻ ngoài trẻ trung vô cùng của người đó, nhưng gương mặt này nhìn lại hơi giống Lê Minh Tùng hoặc Phong Thiếu Dương.

“Vũ Hương, là chị ư?” Đột nhiên hỏi ra miệng, đây là phản ứng theo bản năng của cô.

Người phụ nữ cười ung dung mở ví xách tay đầy nữ tính mang theo mình, sau đó nhã nhặn lấy ra một điếu xì gà trong đó, giống như không hề lo lắng bốn người bọn họ sẽ vòng qua bà mà rời đi, cứ chậm rãi lấy bật lửa ra châm điếu xì gà rồi nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó, khóe môi của bà khẽ mỉm cười rồi quan sát Thanh Thu từ trên xuống dưới, lại nhả ra một vòng khói, bà cười mềm mại nói trong làn khói: “Cô là Thanh Thu nhỉ.”

Thanh Thu gật đầu, ngày càng không đoán ra nổi người phụ nữ này là ai, thật đẹp, xinh đẹp không thể tả nổi, nhất là mái tóc dài đến tận đầu gối, kết hợp với một thân váy trắng của bà, trong chốc lát khiến Thanh Thu cảm giác người phụ nữ này giống như không phải sinh linh trên thế giới này vậy, bà giống tiên nữ.

Có điều, tiên nữ chắc chắn không hút thuốc.

“Lâu ngày không gặp, tôi không phải Vũ Hương, tôi là Ninh Tử Tô, tôi đến thăm bố.”

Một cánh tay đưa về phía Thanh Thu, cánh tay trắng nõn thon dài, giống như cánh tay chỉ dùng để đánh piano vậy.

Đột nhiên, Thanh Thu giật mình, bà gọi ông là bố, lại còn giống Lê Minh Tùng và Phong Thiếu Dương, như vậy, cô biết người phụ nữ này là ai rồi…

Kinh hoàng, ngoại trừ kinh hoàng vẫn là kinh hoàng, Thanh Thu thật không ngờ Ninh Tử Tô lại trẻ như vậy, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, cô tuyệt đối không tin người đàn bà trước mắt là mẹ của Lê Minh Tùng, nhìn bề ngoài, cùng lắm bà chỉ là một người phụ nữa tầm ba mươi tuổi, lớn hơn cô một chút, nhưng có lúc mắt thấy chưa chắc đã đúng.

“Sao vậy, bắt tay cũng không được sao?” Ninh Tử Tô mỉm cười, tay bà vẫn đang để trước mặt Thanh Thu, chỉ chờ Thanh Thu bắt lấy.

Thanh Thu rút lại sự kinh hoàng, đưa tay nắm lấy tay Ninh Tử Tô, nhưng chính lúc này, Thanh Thu lại cảm thấy hoa mắt, lập tức, tay cô bị nắm lại, nhưng không phải Ninh Tử Tô nắm, mà là một cánh tay đàn ông, trên ngón tay của người đàn ông là một chiếc nhẫn vàng, đó là người cô rất quen thuộc, là Lê Minh Tùng.

Bàn tay anh rất nhẹ nhàng thuận theo, chỉ trong phút chốc, hai bàn tay một lớn một nhỏ đã mười ngón đã đan vào nhau: “Thanh Thu, đi thôi, bọn trẻ muốn ăn kem.”

“Nhưng...” Thanh Thu liếc nhìn bàn tay vẫn giơ giữa không trung của người phụ nữ xinh đẹp kia, thậm chí cảm nhận được vẻ ngượng ngùng của Ninh Tử Tô, rõ ràng là hai mẹ con, nhưng sao lại....

Thanh Thu không hiểu, không hiểu một chút nào.

Tay bị kéo đi, cơ thể không đứng vững được mà bước đi theo Lê Minh Tùng, anh đưa cô đi lướt qua Ninh Tử Tô, Thùy Thùy với Quỳnh Quỳnh cũng đi về phía trước, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn về phía Ninh Tử Tô, điểm giống nhau giữa người phụ nữ này với Lê Minh Tùng khiến hai đứa nhỏ cũng rất tò mò, có điều, trong cảm nhận của bọn chúng thì người phụ nữ này là người lạ, bởi vì đến ba cũng không thèm quan tâm.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đợi một lát.” Đúng lúc hai đứa nhỏ sắp đi qua Ninh Tử Tô thì Ninh Tử Tô bỏ bàn tay giơ lên giữa không trung kia xuống rồi khẽ cười, trên mặt không có chút gì là ngại ngùng cả, một chút cũng không, bởi vì vừa rồi sự lạnh nhạt của Lê Minh Tùng cũng không có phản ứng không tốt nào cả, không có, tuyệt đối không có, ngược lại, vẻ mặt lại có vẻ rất tử tế.

“Bà... Bà biết chúng cháu sao?” Thùy Thùy chỉ vào chiếc mũi nhỏ của mình, bọn nhỏ rất ngạc nhiên.

“Tất nhiên rồi, ta là bà của hai đứa mà.” Mắt nhìn hai đứa nhỏ đứng lại, Ninh Tử Tô đi đến trước mặt hai đứa, sau đó khom người ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa: “Xinh quá, nói cho bà biết, ai là Thùy Thùy, ai là Quỳnh Quỳnh đây?”

Hai đứa nhỏ cùng do dự một lát, rồi dường như đồng thời quay đầu lại hỏi: “Ba ơi, bà ấy là bà của chúng con sao?” Bọn nhỏ không nén nổi những lời trong lòng, có vấn đề gì sẽ hỏi cho ra.

“Không...” Lê Minh Tùng trả lời ngay lập tức nhưng không ngờ chỉ nói được một chữ đã bị Ninh Tử Tô cắt lời rồi: “Đúng là ta, giữa ba các con và bà có hiểu lầm, cho nên bây giờ nó không quan tâm đến bà nữa, bà nội thật đáng thương, đến con của mình cũng không quan tâm đến bà nội nữa rồi, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, hãy tin bà, bà yêu các con, cũng yêu ba của các con nữa.”

“Nhưng...” Thùy Thùy chớp chớp mắt, có chút gì đó không biết phải nói làm sao.

“Nhưng gì nào? Nói đi, bà đang nghe đây.” Vẻ mặt Ninh Tử Tô vẫn hiền lành như trước, có lẽ là vì liếc xéo, cuối cùng Thanh Thu cũng phát hiện ra nếp nhăn trên cổ Ninh Tử Tô, năm tháng không tha cho người ta, dù có chăm sóc thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể che đi dấu vết của năm tháng lưu lại.

“Nhưng bà không giống bà nội, bà chẳng hơn tuổi mẹ cháu là bao.”

Ninh Tử Tô “phì” cười, giơ tay ra xoa đầu Thùy Thùy: “Đó là vì bà nội trang điểm, cho nên mới...”

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, chúng ta đi thôi.” Lê Minh Tùng đã bỏ tay Thanh Thu ra mà chạy đến trước mặt hai đứa nhỏ rồi kéo tay chúng đi.

“Tùng, con thật nhỏ mọn, dù sao cũng chỉ là hai đứa trẻ mới hơn năm tuổi, con làm vậy có còn là đàn ông hay không?” Ninh Tử Tô nói không hề giữ thể diện cho Lê Minh Tùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.