Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 115: Bất đắc dĩ



Cho nên, cực chẳng đã, Thanh Thu vẫn ở lại bệnh viện với bọn trẻ, thím Trương mang cháo đến, đều là thanh đạm, bệnh cảm như thế này phải ăn thanh đạm, nhưng ăn thế nào cũng không ngon, không hợp khẩu vị, bọn trẻ cũng vậy, chỉ ăn một chút đã đẩy ra nói không ăn được nữa, chắc là vì bị bệnh, con người một khi bị bệnh, ngay cả vị giác cũng giảm.

Nhưng bọn trẻ không giả vờ bị bệnh, hạ sốt xong lập tức tỏ vẻ hoạt bát: “Chú Ngô, ba đâu? Chúng con nhớ ba rồi.”

Ngô khổ sở nhìn thoáng qua Thanh Thu, sau đó thấp giọng nói: “Ba không tiện gọi điện thoại cho các con, nhưng ba sẽ nghĩ cách.”

Buổi trưa, Sinh tới mang theo món ăn mà bọn trẻ thích ăn, còn có canh gà, nhìn thấy Sinh, bọn trẻ vừa đi vừa nhảy chân sáo, đâu còn chút dáng vẻ nào của người bệnh, ngược lại bệnh của Thanh Thu lại rất lâu khỏi, không có chút dấu hiệu tốt lên nào, cô ăn xong bữa trưa rồi dỗ bọn trẻ ngủ trưa, vì thuốc truyền dịch nên Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rất nhanh đã ngủ thiếp đi, Thanh Thu ngủ không yên ổn, luôn cảm thấy có một người trong bóng tối đang len lén nhìn cô, đột nhiên cô hồi hộp tỉnh dậy, mắt còn chưa mở ra, cô đã cảm thấy trước giường có gì đó là lạ.

Nhưng mở mắt ra lại không có gì nữa.

Phòng bệnh yên tĩnh, bọn trẻ yên tĩnh, chỉ có thím Trương ngồi trên giường bệnh nhàm chán liếc nhìn báo chí gì gì đó.

Cô tưởng rằng Lê Minh Tùng ít ra sẽ có lương tâm gọi một cuộc điện thoại tới, nhưng không có, cả buổi chiều cũng không có.

Trong đầu cô dường như luôn hiện lên hơi thở quen thuộc chiều nay, rõ ràng là Lê Minh Tùng, tại sao cô vừa mở mắt lại không thấy gì nữa?

Đêm xuống rất nhanh, thực ra đêm trong bệnh viện cũng không dễ vượt qua, nhưng phòng bệnh của bọn họ là phòng bệnh cao cấp, cộng thêm TV lò vi sóng cái gì cũng có, giống như một căn phòng nhỏ vậy, vì vậy cũng không có gì không tiện, có Sinh đưa cơm, thím Trương vui vẻ nhàn nhã, thường xuyên chơi đùa với bọn trẻ, bà rất thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Đêm dần khuya, bọn trẻ cũng đã ngủ yên, mí mắt Thanh Thu lại vẫn luôn giật giật, không tài nào ngủ nổi, dường như đang ngủ, lại tựa như còn thức, hơi thở nhàn nhạt cô cảm nhận được buổi trưa dường như lúc nào cũng vây quanh cô, Lê Minh Tùng, anh như âm hồn không tan hành hạ cô.

Không, hiện giờ nhất định anh đang ở bên Phương Thu, trăm phương nghìn kế để người ta tưởng rằng anh xảy ra tai nạn xe bị thương, nhưng thật ra, căn bản anh đang yên lành ở bên cạnh Phương Thu, anh không muốn Phong Thiếu Dương hoài nghi.

Nhưng người đang làm, trời đang nhìn, từ trước đến nay, trên đời này đều là muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.

Thím Trương không biết, không có nghĩa là Ngô không biết, không có nghĩa là cô và Phương Mẫn không biết.

Lẳng lặng nằm, trong đầu liên tục hiện ra giọng nói anh nói chuyện với Phương Thu khiến cô không tài nào ngủ nổi.

Đột nhiên, hơi thở quen thuộc trước giường kia lại một lần nữa lướt tới, Thanh Thu lúc này đang thức, nhưng không phải là cảm giác lúc nửa tỉnh nửa mê ban trưa, cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi thở bất thình lình này.

Trước người là tiếng bước chân rất nhỏ, nếu không phải cô vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe, cô nhất định không nghe được.

Giống như có người đang xoay người, một luồng gió yếu ớt thổi qua mặt Thanh Thu, trong nháy mắt khi mở hai mắt ra, tay cô đã quơ ra ngoài, tóm chặt lấy cánh tay của người kia trong tranh tối tranh sáng.

Bóng lưng kia, hơi thở kia, chỉ có thể là Lê Minh Tùng. “Không phải anh bị thương sao?” Cô quát khẽ, mang theo sự lên án vô tận, anh lại là vì Phương Thu.

Cơ thể người đàn ông bị kiềm hãm, đưa lưng về phía cô thấp giọng hỏi: “Bệnh thì bệnh, đừng đi lo lắng chuyện của người khác nữa, tự mình chăm sóc tốt cho bản thân mình mới là quan trọng nhất.”

Giọng anh trầm thấp, nhưng nghe vào trong tai cô lại như nói cho cô biết: Trọng Thanh Thu, cô tự sinh tự diệt đi.

Lửa giận không tên trong người kia đột nhiên bùng lên: “Lê Minh Tùng, anh là chồng trên danh nghĩa của tôi, tôi không lo anh có bị thương hay không, tôi chỉ muốn có được sự tôn trọng mà tôi nên có.”

“Ha ha, vậy tức là em căn bản không hề quan tâm anh có bị thương hay không?” Người đàn ông chợt xoay người, gương mặt lại gầy hơn một chút so với hôm đi đến nghĩa trang, tuy không rõ ràng, nhưng mấy ngày không gặp, Thanh Thu liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.

“Anh không bị thương, tôi cần gì phải quan tâm.” Cô khinh thường đánh giá anh: “Anh cảm thấy lừa một người già như thím Trương có nên không?”

“Anh chỉ làm chuyện nên làm, Trọng Thanh Thu, em quan tâm hơi nhiều rồi.”

“Nếu đã không bị thương, vậy tức là như Ngô nói là đi công tác rồi.” Cô mỉm cười nhìn anh, trong giọng nói đều có ý khiêu khích, nhớ đến chuyện anh và Phương Thu ở bên nhau, cô không nhịn được tức giận.

“Ừ, mấy ngày nay có một số việc phải xử lý, anh đi xem bọn trẻ.” Nói đoạn, anh đi về phía giường của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Tay cô buông ống tay áo của anh ra, để mặc anh bước từng bước về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, đột nhiên cô cảm thấy mình gây sự vô lý, là cô sai rồi, anh và Phương Thu ở bên nhau thì có liên quan gì đến cô, anh đã sớm cảnh cáo cô không được yêu anh rồi, cho dù đã lên giường rồi thì sao, phụ nữ lên giường với anh quá nhiều, chỗ nào cũng có, rõ ràng giây trước cô còn tức giận, nhưng giờ phút này trong lòng cô lại tràn đầy cảm giác bất lực, cô cảm thấy mình điên rồi, sụp đổ rồi, cô không vui, nhưng lý do không vui lại hoang đường như vậy.

Ánh mắt cô dõi theo anh, cũng theo ánh mắt anh rơi trên người bọn trẻ.

Lê Minh Tùng dém góc chăn cho bọn trẻ, lại đi điều chỉnh điều hòa nhiệt độ trong phòng, sau đó yên lặng ngồi giữa hai chiếc giường, lúc thì nhìn người này, lúc lại nhìn người kia, hai người đều là con gái của anh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, như thể ai anh cũng không muốn thiên vị vậy, dáng vẻ đó khiến Thanh Thu thấy hơi buồn cười, bọn trẻ đều đã ngủ cả rồi, há lại để ý anh nhìn ai nhiều hơn, nhìn ai ít hơn ư?

Anh ngồi rất lâu, bóng đêm bao phủ lấy ánh sáng rải rác quanh anh, một lúc lâu sau, anh mới đứng lên, sau đó đi tới trước giường cô, xem ra không hề biết cô đã biết chuyện của anh và Phương Thu, vì vậy anh không hề cảm thấy cô khác thường: “Thanh Thu, anh thấy bọn trẻ cũng hạ sốt rồi, chi bằng ngày mai em đưa bọn trẻ xuất viện đi, sau đó anh bảo Ngô đưa y tá về nhà, mấy ngày nay em cứ ở trong nhà truyền dịch là được.” Vẻ mặt anh rất trịnh trọng, dường như sợ cô không đồng ý.

“Không được, bọn trẻ vẫn luôn sốt cao, nếu nghiêm trọng sẽ chuyển thành viêm phổi.” Nếu không phải vì lo sợ điều này, cô cũng không thích ở trong bệnh viện, cô sợ nhất là bệnh viện.

“Sẽ không đâu, anh đã bảo bác sĩ kê đơn rồi, mang về truyền dịch cũng vậy.”

“Lê Minh Tùng, anh đang sợ cái gì?” Anh hơi kỳ lạ, giống như sợ cô và bọn trẻ ở lại bệnh viện sẽ xảy ra chuyện vậy.

“Có một số việc hiện giờ anh không nói cho em biết được, anh đi trước, nhớ ngày mai nhất định phải xuất viện, nghe chưa?”

Giọng nói ngang ngược biết bao, cô không thích, nhưng vẫn gật đầu một cái, cái gật đầu này có nghĩa là cô đã nghe thấy rồi, nhưng nó không có nghĩa là cô đồng ý, anh muốn cô về, cô cứ không về, nhất định là lại có liên quan đến Phương Thu.

Chút suy nghĩ kia của anh, cô đã sớm đoán được rồi.

“Được, vậy anh đi trước, có thời gian anh sẽ quay về biệt thự thăm em và bọn trẻ.”

Thật giả dối, nhìn bóng lưng anh, da đầu Thanh Thu tê dại.

Anh đi ra, trong nháy mắt khi mở cửa, cô nhìn thấy hai người đàn ông như vệ sĩ, nhưng ngay lập tức, cửa lại khép lại trước mắt cô, cũng hoàn toàn cô lập cô với thế giới của Lê Minh Tùng.

Không biết ngủ lúc nào, có lẽ một đêm cũng chưa từng thật sự ngủ, những lời Lê Minh Tùng nói không ngừng xoay trong đầu cô, cũng chiếm lấy tất cả ý thức của cô.

Phiền toái, bất an.

Anh bảo cô quay về biệt thực, nhưng cô lại không muốn về.

Sáng sớm, bác sĩ còn chưa đến kiểm tra phòng, thím Trương đã bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi.

Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã nhảy xuống giường: “Mẹ, mau tỉnh lại, chúng ta phải xuất viện rồi.”

Thanh Thu bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt, một lát mới phản ứng được bọn nhỏ đang nói gì, cô lạnh nhạt nói: “Thím Trương, đừng dọn dẹp nữa, tôi không xuất viện, bọn trẻ cũng không xuất viện.” Rõ ràng vẫn chưa khỏi hẳn, tại sao phải xuất viện? Cứ coi như giận dỗi đi, nhưng cô không cảm thấy lựa chọn như vậy có gì sai, vì thiết bị máy móc trong bệnh viện tốt hơn nhiều so với ở trong biệt thự, biệt thự chỉ là chỗ ở, không phải bệnh viện.

“Cô chủ, nhưng cậu chủ nói...”

“Đầu tôi còn rất đau, cũng chưa khỏi hẳn, tối không muốn xuất viện.”

“Cô chủ, vậy để tôi gọi điện thoại nói rõ với cậu chủ bên kia, nếu không...” Thím Trương hơi khó khăn nhìn Thanh Thu.

“Không cần, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, vú yên tâm đi.”

“Được... được rồi.” Thím Trương đành bỏ lại những đồ vừa thu dọn về chỗ cũ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, bởi vì cửa phòng bệnh đã mở ra, các bác sĩ đang tiến hành việc kiểm tra phòng theo lệ.

Một bác sĩ đeo khẩu trang rất nghiêm túc hỏi thăm bệnh tình của bọn họ và phản ứng mấy ngày nay, sau đó nói: “Chỉ là cảm thường mà thôi, có thể mang thuốc về truyền dịch, như vậy ở nhà tiện hơn.”

Đây là sắp xếp của Lê Minh Tùng, cô cũng không phản bác, dù sao cô không muốn xuất viện, chỉ cần không làm thủ tục xuất viện, phòng bệnh này chính là của cô.

Vài bác sĩ kiểm tra phòng đã đi, cửa mở ra, ngoài cửa trống rỗng, một bóng người cũng không có, nhìn hành lang trống trải khiến cô nhớ đến hai vệ sĩ theo sát phía sau Lê Minh Tùng đêm qua khi anh rời đi: “Thím Trương, vú tới đây một lát.” Cô vẫy tay gọi thím Trương.

“Cô chủ, có chuyện gì xin cô cứ căn dặn.”

“Có phải cậu chủ thật sự đã xảy ra tai nạn xe không?”

“Đúng vậy, nghe nói là xảy ra tai nạn xe, chiếc xe BMW kia của cậu chủ đã báo hỏng rồi.”

Cái này cô thực sự không biết, nhưng thực ra nếu muốn xác nhận cũng rất đơn giản, chỉ cần gọi điện thoại cho Ngô hoặc cục giao thông hỏi một chút là rõ, cô vừa muốn lấy điện thoại, cửa đã mở ra, một y tá đeo khẩu trang đi vào, trước người đẩy một túi dịch truyền và vài đồ dùng cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.