Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 116: Hoảng sợ



Đầu tiên là bọn nhỏ, y tá thuần thục treo bình truyền dịch trong suốt lên, sau đó đâm vào tay, Quỳnh Quỳnh đang nhắm mắt không dám nhìn, y tá nắm lấy cánh tay nhỏ của Quỳnh Quỳnh nhìn một lát, rất nhanh đã tìm được huyết quản, sau đó nhẹ nhàng ghim xuống, Thanh Thu vẫn luôn ở bên cạnh y tá, thế nào cũng cảm thấy y tá này hơi xa lạ: “Xin hỏi, cô là y tá mới tới sao?” Giống như mới tới, nhưng kỹ thuật tiêm lại rất thuần thục.

Tay đang dính băng dính run lên, sau đó, y tá thấp giọng nói: “Tôi được điều tới từ phòng khác, không phải y tá mới.”

“Vậy sao?” Sự run rẩy nơi cánh tay y tá kia không tránh được mắt Thanh Thu, trực giác cảm thấy có gì không đúng, cô vẫn theo sát y tá, nhất cử nhất động của cô ta đều lộ ra vẻ không tự nhiên.

Đến lượt Thùy Thùy tiêm, cũng truyền dịch như vậy, nhưng khi ghim kim, tay của y tá kia càng run rẩy hơn, Thanh Thu thật sự nghi ngờ: “Y tá, có phải cô không thoải mái không? Chi bằng chúng tôi đổi một y tá khác đến ghim đi, thím Trương, thím đi gọi y tá trưởng đến đây.”

“Vâng, cô chủ.” Thím Trương lập tức đi về phía cửa.

Y tá kia cũng không lên tiếng, vẫn tiếp tục ghim kim cho Thùy Thùy.

“Y tá, tôi nói cô không cần ghim nữa, tôi thấy cô khó chịu, chi bằng cô lên giường tôi nằm nghỉ một lát đi.” Thanh Thu khách sáo khuyên nhủ, hai mắt lại cẩn thận không rời khỏi y tá.

“Không cần, tôi không sao, cảm ơn.” Y tá thấp giọng, tay run rẩy tiếp tục tiêm cho Thùy Thùy, nhưng càng cuống lại càng không tìm được huyết quản, rất lâu sau vẫn không ghim kim vào được, đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Thanh Thu nghe thấy, y tá kia đương nhiên cũng nghe thấy, cuối cùng cô ta cũng từ bỏ việc ghim kim cho Thùy Thùy: “Được rồi, tôi không kim vào được, để y tá khác đến làm đi.” Nói xong, cô ta nhấc chân chạy về phía cửa, vừa hay sượt qua vai y tá quen đang đi vào.

Đều đeo khẩu trang nên y tá đi vào cũng không chú ý tới cái gì, mà đi thẳng đến chỗ bọn trẻ: “Sao vậy? Bác gái này nói không ghim được kim truyền dịch, phải không?”

“Đúng vậy.” Trong lòng Thanh Thu đều là nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vì sao thì ngay cả cô cũng không nghĩ ra.

Y tá vừa đi vào cầm kim tiêm lên, lại ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch, thì thầm trong miệng: “Kỳ lạ thật.”

“Sao vậy?”

“Chai nước muối này hình như không phải của bệnh viện chúng tôi.”

“A...” Thanh Thu kêu lên sợ hãi, vội vàng chạy về phía Quỳnh Quỳnh, sau đó nhanh chóng nhổ kim truyền dịch của Quỳnh Quỳnh.

“Mẹ, sao vậy?”

“Đau không?”

“Không đau.” Quỳnh Quỳnh khó hiểu nhìn Thanh Thu.

Thanh Thu tháo chai truyền dịch xuống đưa cho y tá: “Mau cầm đi xét nghiệm xem đây là thuốc gì, còn nữa, đi tra xem y tá vừa đi ra kia bây giờ đi đâu, còn có thể tìm được hay không?”

Trong phòng bệnh hỗn loạn một trận, toàn bộ y tá khoa đều biết có chuyện rồi, quả nhiên y tá nữ truyền dịch cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh kia không phải người khoa này, không biết từ đâu trà trộn vào, hơn nữa thuốc kia sau khi xét nghiệm, tất cả mọi người đều kinh ngạc, thuốc kia có độc, may mà lượng truyền vào người Quỳnh Quỳnh không nhiều, nhưng nếu không kịp thời xử lý vẫn sẽ tạo thành bệnh máu đông.

Bọn trẻ lại được truyền dịch một lần nữa, lại tăng thêm thành phần xử lý chất độc trong phần thuốc có độc kia, Thanh Thu nghĩ mà sợ, cô ngồi trên giường, vì không khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh hoảng sợ, cô cũng không nhắc đến những điều này trước mặt bọn trẻ, nhưng trái tim cũng bị đè nén, lòng đầy lo lắng.

Y tá kia rốt cuộc là do ai sai tới?

Là ai độc ác như vậy, muốn đẩy cô và bọn trẻ vào chỗ chết.

Cũng vào lúc này, cô chợt đi về phía cửa phòng bệnh, hai bên ngoài cửa bỗng chốc có hai vệ sĩ, thì ra, Lê Minh Tùng đã sớm biết cô gặp nguy hiểm.

Vì vậy anh mới muốn cô mang bọn trẻ về biệt thự, nhưng cô lại không chịu quay về.

Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, nếu không phải y tá giả kia bị lộ, nếu không phải cô kịp thời phát hiện, e rằng hậu quả khó mà lường được.

Vậy còn tai nạn xe của Lê Minh Tùng?

Cô cầm điện thoại di động chạy đi phòng bệnh, phía sau, hai vệ sĩ liếc nhìn nhau một cái, một người trong đó ngay lập tức đi theo Thanh Thu.

Chạy dọc theo cầu thang, cô cần dùng thể lực để tiêu hao những tích tụ trong người, điện thoại đã bấm dãy số của Lê Minh Tùng, cô đang chờ anh nghe máy.

“Ai?” Mặc dù chỉ cách chiếc điện thoại, nhưng cô vẫn cảm nhận được tiếng hít thở của Lê Minh Tùng.

“Nếu anh biết cũng đã không kiên trì bảo em về biệt thự rồi, bây giờ truyền dịch xong rồi thì đưa bọn trẻ về đi.” Giọng nam lạnh lùng, rõ ràng anh hơi tức giận, giận cô không nghe lời, suýt chút nữa đã khiến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mất mạng, Thanh Thu tự biết mình đuối lý, lần này cô thật sự sai rồi.

“Anh nói chuyện tai nạn xe thật sự đã xảy ra, đúng không?”

“Em cảm thấy thím Trương có cần gạt em không?”

“Không phải bà ấy, là anh.” Thanh Thu nói, nói hết một hơi những lời muốn nói.

“Được rồi, anh nói cho em biết, có tai nạn xe, xe đã bị hỏng rồi, anh đại nạn không chết may mắn trốn được một kiếp.”

“Vậy tức là anh không bị thương?” Đêm qua, rõ ràng cô nhìn thấy một Lê Minh Tùng vô cùng khỏe mạnh, còn nữa, anh còn có thể ngâm suối nước nóng không phải có nghĩa là anh không sao hay sao?

“Tối chờ em về biệt thự rồi nói.” Thản nhiên nói xong, Lê Minh Tùng cúp điện thoại.

Tiếng vang chói tai, nhưng một lúc lâu sau cỗ vẫn không bỏ điện thoại ra khỏi ta, chỉ nghe thấy âm thanh kia, trong đáy lòng đã nổi lên rung động.

Cô thật sự phải quay về biệt thự rồi, ít nhất nơi đó an toàn hơn một chút.

Có thông minh cũng không địch lại được người muốn hại anh hoặc cô và bọn trẻ kia, vừa nãy đã bị người ta lợi dụng sơ hở, thật sự khó lòng phòng bị, cô không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho bọn trẻ.

Sân thượng, gió thổi ào ào làm sợi tóc hỗn loạn bay phất phơ, dường như mặt có hơi đau, cô không nghĩ ra là ai độc ác như vậy, muốn dồn bọn trẻ và chỗ chết, cái sai của người lớn có lớn cỡ nào cũng không đến mức ngay cả bọn trẻ cũng muốn giết.

Là ai?

Rốt cuộc là ai?

Tay vịn lan can, cô cũng không biết mình đứng bao lâu, khi từ từ cảm giác được chân hơi tê, phía sau truyền đến tiếng cô bé yếu ớt: “Mẹ, chúng ta xuống dưới tầng đi.”

Sự thân thiết trong giọng nói khiến cô từ từ xoay người: “Thùy Thùy, sao con lại tới đây?”

“Mẹ, mẹ không phải không cần bọn con nữa, đúng không mẹ?” Giọng nói mang theo sự nức nở truyền đến, hiển nhiên là Thùy Thùy đang lo lắng cho cô, cũng lại càng sợ.

Thanh Thu thấy buồn cười, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ ý của Thùy Thùy, cô sải bước đi về phía Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang đứng bên cạnh Thùy Thùy, những bước chân này đã chứng mình lòng cô, cô không muốn bỏ bọn trẻ, càng không nghĩ ra, nghiêng người ôm lấy Thùy Thùy: “Mẹ đến rồi đây, mẹ mãi mãi ở bên các con.” Nhìn sang hai vệ sĩ cách bọn trẻ khoảng hai bước chân, cô cảm thấy bọn họ thật sự đã chuyện bé xé ra to.

Trên đời này ai sẽ luẩn quẩn trong lòng, cô cũng sẽ không, bởi vì cô có bọn trẻ cô yêu nhất, cô thương bọn trẻ.

“Mẹ, con cũng muốn ôm một cái.” Quỳnh Quỳnh chớp đôi mắt to, cũng muốn để cô ôm.

“Được được được, cùng ôm, lên đây đi.”

Mỗi tay một người, nhưng chỉ ôm một lát, cô đã bỏ hai cục cưng xuống, cô không có cánh tay có lực như Lê Minh Tùng, cô là phụ nữ.

“Đi thôi, chúng ta trở về đi thu dọn đồ đạc rồi về nhà.”

“Thật sao? Chúng ta xuất viện?”

“Ừ, đúng vậy, ba nói đợi chúng ta về biệt thư rồi ba sẽ về.” Anh đã nói như vậy, nói buổi tối đợi cô về biệt thự rồi nói, vậy bây giờ cô sẽ quay về.

“Ba sắp về rồi sao?”

“Đúng vậy.” Thấy khuôn mặt tươi cười của bọn trẻ, có vài chuyện cô chỉ có thể nuốt vào trong bụng, thật ra ngay cả cô cũng không hiểu, nếu thật sự xảy ra tai nạn xe, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy thì chuyện của Phương Thu, Lê Minh Tùng định giải thích thế nào đây?

Khi thu dọn đồ đạc, nhân viên an ninh của bệnh viện xuất hiện, tài liệu ghi hình ở tất cả các lối ra trong bệnh viện đều được làm lại giao cho cô một phần, người kia sau khi thần bí lao ra khỏi phòng bệnh của cô, rất nhanh đã biến mất từ cửa cầu thang, vì cô ta đeo khẩu trang nên tất cả băng ghi hình được xem đi xem lại, tạm thời không có tung tích của y tá giả kia.

“Mong sau khi tìm được các người nhớ báo cho tôi biết.”

“Vâng, chúng tôi sẽ thông báo với cô chủ đầu tiên.”

“Cảm ơn.” Cô mang theo bọn trẻ trở về, vệ sĩ cũng thở dài một hơi, nếu không, nếu chuyện lúc trước bị người ta thực hiện được, bọn họ chịu không nổi, căn bản không cóc cách nào giao lại cho Lê Minh Tùng.

Trở lại biệt thự, lại là truyền dịch, bệnh cảm của bọn trẻ, cộng thêm chất độc kia, tuy không nghiêm trọng nhưng ai cũng không dám khinh thường.

Nhưng bọn trẻ lại vô cùng vui vẻ, dù thế nào thì ở nhà vẫn tốt hơn ở bệnh viện.

Cô cầm lấy tờ báo trên bàn, tiêu đề chính là tin cổ phiếu Lê Thị tăng, thì ra vài ngày trước cổ phiếu đã giảm kịch sàn, nguyên nhân cuối cùng cũng là bởi vì Lê Minh Tùng xảy ra tai nạn xe.

Thì ra chuyện tai nạn xe không phải chỉ để cho cô biết, những người khác đều biết, vậy thì báo đưa tin mấy ngày trước cũng xóa bỏ sạch sẽ tin tức về Lê Thị rồi mới cho cô xem, chẳng trách cái gì cô cũng không biết.

Nhưng lần này lại hơi lạ, cô biết sở dĩ Lê Minh Tùng đưa cô vào biệt thự rồi lại nhận Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, là để làm sáng tỏ quan hệ với Phương Thu, nhưng lần này lại hơi kỳ lạ, anh lại tự nguyện giả vờ bị thương mà mặc kệ cổ phiếu rớt.

Điều này thật sự rất lạ.

Khuya lắm rồi, bọn trẻ ngáp một cái, không kịp đợi Lê Minh Tùng trở về nữa.

Có lẽ anh sẽ không trở về.

Cô dựa lưng vào sofa, đang lúc suy nghĩ, ngoài cửa lại có đèn xe sáng lên, Thanh Thu biết, là Lê Minh Tùng đã về.

Rốt cuộc có thể quang minh chính đại gặp người khác rồi sao?

Cửa mở, không khí tươi mới sau cơn mưa đêm hè lướt tới, mang theo dáng người anh tuấn của Lê Minh Tùng, nhìn thấy cô ngồi trên ghế sofa, anh chạm rãi đi đến, sau đó dừng trước mặt cô: “Đi lên tầng đi.”

Nói xong, anh xoay người đi về phía cầu thang, Thanh Thu hơi kinh ngạc, nhìn bóng lưng anh, cô đột nhiên hoảng sợ, không biết vì sao, nhưng anh đã truyền cho cô một tín hiệu vô cùng rõ ràng, đó chính là mời cô lên tầng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.