Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 119: Tốt đẹp như vậy



Anh thật là ngu ngốc, ngay cả chính anh cũng có chút khinh thường mình.

Vốn dĩ lúc bị thương như vậy, anh không nên làm gì cả, nhưng…

Nghe cô thì thầm nói nhỏ, mùi phụ nữ trên người cô lại chồng chất với Phương Thu: “Thanh Thu, cho anh, được không?” Giọng của anh càng khàn hơn, đầu tiên anh phải là một người đàn ông, sau đó mới là người yêu.

Chỉ là tình yêu đã sớm đánh rơi trên một cô gái thì rất khó đòi lại được.

Hoặc là chính là cần thời gian để thay đổi, thậm chí là tình yêu.

Có lẽ bọn họ thật sự có thể tiến tới với nhau, có lẽ đây cũng là bài giải tốt nhất cho các con, giả sử có một ngày cô thật sự dẫn theo các con rời khỏi anh, khi đó thật sự người bi thương không chỉ là anh và cô, mà còn có cả Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh…

Vết thương của anh chỉ là bị thương ngoài da, không tổn thương đến gân cốt, lại chỉ là một vết thương nhỏ trên chân, cuối cùng anh cũng nói, cũng khiến lòng cô vui vẻ, cho dù tương lai anh và cô có thể đi bao xa, nhưng chí ít anh cũng đã cùng cô cố gắng.

Minh Vũ, xin lỗi.

Trong lòng thầm nói, nhưng lại nghĩ tới chuyện Bùi Minh Vũ đòi căn cước với cô, vì vậy chính trong ánh nhìn của anh, cô phá vỡ khung cảnh không đúng lúc mà nói: “Anh Tùng, đưa thẻ căn cước của em cho Minh Vũ có được không?”

Anh không tình nguyện mà gầm nhẹ: “Thanh Thu, không được lên tiếng, không được nhắc đến tên của người đàn ông khác.” Trước đây chính là Bùi Minh Vũ hại anh hiểu lầm.

“Nếu anh không đồng ý, em sẽ không cho anh đụng vào em.” Ai cũng nói vào lúc như vậy đàn ông nói gì thì phụ nữ đều sẽ làm vậy, thế có phải là phụ nữ nói gì đàn ông cũng sẽ làm vậy không?

“Ài.” Khẽ thở dài một tiếng, lập tức Lê Minh Tùng nói: “Được rồi, nếu em đã tin tưởng anh ta sẽ không làm tổn thương em vậy thì anh đồng ý với em, ngày mai anh bảo Ngô mang thẻ căn cước của em qua cho anh ta, còn nữa, từ giờ trở đi em không được nghĩ đến ai nữa, nếu không chuyện này anh có thể đổi ý.”

Cô lập tức im lặng, cuối cùng cũng đạt được mục đích, cũng khiến cô nhẹ nhõm một chút, chí ít cũng bớt một phần áy náy với Bùi Minh Vũ.

Cô thật sự nhanh chóng quên mất Bùi Minh Vũ, mà cô chỉ cảm nhận đến sự tồn tại của Lê Minh Tùng.

Người đàn ông quá đẹp trai sẽ khiến phụ nữ không kiềm chế được mà yêu. Cô thậm chí cảm giác được hình như mình có sự mất thăng bằng như lần đầu tiên, cho nên cô thật sự rất thích cảm giác ở bên anh, đó là vẻ đẹp không nói nên lời, không phải để đông con đông cháu mà chỉ là thật sự muốn mà thôi, thực ra cho tới bây giờ cô cũng không phải là người có phẩm đức cao thượng gì, cô cũng có thứ cô muốn, cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, cô thích được đàn ông cưng chiều, đó mới là hạnh phúc mà cô cần.

Bây giờ, hạnh phúc cách cô còn xa không?

Cô không biết, nhưng cô thật sự sẽ tranh thủ.

Tất cả lặng yên như tờ, lúc này anh mới chống người xuống giường mà đứng dậy, sau đó lật cô nằm xuống, lại từ từ nhấc chân bị thương lên giường: “Trọng Thanh Thu, ngủ thôi.”

Anh không nói thì cô cũng phải ngủ rồi, cô vô cùng mệt, mệt đến mức khẽ động cũng chẳng muốn, giống như một bức tượng gỗ, chỉ muốn nhắm mắt lại, không hỏi tới gì nữa.

Trời sập ắt có người chống đỡ, vì vậy cô thật sự ngủ, nhưng đêm nay cũng là đêm đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc.

Cảm giác này thật sự rất tốt đẹp, khiến cô hướng tới như vậy.

Cô sẽ cho anh thời gian để anh quên Phương Thu, chỉ vì Phương Thu là người phụ nữ đầu tiên đi vào cuộc đời anh, những điều này thật sự không trách anh được, bởi vì không ai có thể thay đổi được những chuyện quá khứ.

Phụ nữ ngủ, ngủ ngay bên cạnh đàn ông.

Đèn ngủ trong phòng vẫn sáng, người đàn ông một tay chống người dậy, nhịp thở gấp vẫn còn đó, nhưng khi ánh mắt rơi trên xuống nét mặt vui cười đầy thỏa mãn của cô gái, anh bất chợt cảm thấy tối nay anh đã làm đúng mọi thứ.

Thực ra mong muốn của phụ nữ chưa bao giờ là ra uy với đàn ông, cô chỉ muốn một người đàn ông thấu hiểu, dịu dàng và yêu cô, chỉ là tình yêu của anh lại không dành cho cô, chí ít bây giờ vẫn không thể cho cô.

Nhắm mắt lại, tay rơi xuống ngang eo cô, khi ôm lấy cô cùng ngủ, anh bất chợt phát hiện hình như đêm nay đã thay đổi gì đó.

Chỉ là cái gì đó thật ra lại đột phá ra điều gì đó mà chính anh cũng không nghĩ ra.

Có tình yêu đang lặng lẽ rót vào lòng, chỉ muốn mãi mãi chảy không ngừng như dòng suối nhỏ.

Sáng sớm, ánh mặt trời tinh nghịch len lỏi qua rèm cửa sổ chiếu vào, chiếu lên hàng long mi dài khẽ chớp của Thanh Thu, sau đó cô chậm rãi mở hai mắt ra, bên trong phòng là ánh mặt trời hòa lẫn ánh đèn, trời đã sáng rồi.

Thân thể hơi đau nhức khiến cô xoay người lại theo bản năng, lại bị một cánh tay ôm ngang eo của người đàn ông cố định lại, cho dù là đang ngủ, lực tay ôm quanh eo cô của Lê Minh Tùng cũng vẫn mạnh mẽ, khiến cô đến xoay người cũng không thể.

Khé nâng mí mắt, trong ánh mắt là gương mặt người đàn ông đẹp trai đang ngủ, đây giống như là một đêm cô ngủ cùng anh tự nhiên nhất, nhìn bờ môi mỏng khẽ hé của anh, mọi thứ xảy ra đêm qua đều rõ mồn một trước mắt, anh nói cô hãy cho anh thời gian để dần quên đi Phương Thu.

Cô nghĩ mà cảm thấy ấm áp, rốt cuộc cô và anh có hy vọng rồi sao?

Lẳng lặng nhìn anh, trong lòng luôn có cảm giác không thật, cảm giác kia thúc giục tay cô từ từ sờ lên gò má người đàn ông, khi ngón tay chạm vào gương mặt người đàn ông, xúc cảm nhẹ nhàng mang theo cảm giác ấm áp mới khiến cô ổn định hơn ít nhiều.

Đúng vậy, anh thật sự từng nói.

Phương Thu đã sắp trở thành quá khứ của anh rồi.

Nghĩ tới đây, khóe môi cô tràn ra những nụ cười, một buổi sáng thật tươi đẹp, thật hy vọng thời gian cứ mãi dừng ở giây phút này, đừng đi về phía trước nữa, như vậy thì tất cả cũng chỉ còn lại hy vọng, chứ không có chuyện không biết đường đi phía trước nữa.

Cánh tay chợt bị tóm lại, sau đó ngón tay bị đưa vào miệng người đàn ông: “Nghịch quá, mới tỉnh đã không ngoan ngoãn rồi.”

Cô đỏ mặt, thật sự không ngờ ngón tay cô vừa chạm vào đã khiến anh tỉnh ngủ, cô khẽ giật ra: “Bỏ em ra.”

“Không bỏ.” Anh tiếp tục ngậm ngón tay cô, khẽ mút lấy, vẻ mặt kia khiến cô càng đỏ mặt hơn.

“Anh Tùng, mau thả em ra, các con sắp dậy rồi, lát nữa nhất định sẽ chạy tới.” Lúc anh không có ở đây, hai đứa nhóc thích nhất là vừa sáng ra đã đến “quậy” cô.

“Không buông.” Anh cười, chỉ là nụ cười này lại khiến cô nhìn đến ngây dại, thậm chí quên mất rụt ngón tay về mà chỉ lẳng lặng nhìn anh như vậy, ngay cả mắt cũng luyến tiếc nhìn một cái, anh cười rộ lên thật là đẹp.

“Này, bộ dạng em bây giờ thật ngây ngốc.”

“Hả…” Cô giật mình, vội vàng rời mắt khỏi mặt anh, quay đi, cũng thuận thế rút ngón tay khỏi miệng anh: “Anh Tùng, em…”

“Sao vậy?” Nghe cô nói lấp lửng, anh lại vòng lấy eo cô, để lưng cô dựa vào ngực anh.

“Tối hôm qua anh có nói thật không?” Chính là không tin đấy, cô muốn lúc sáng ra vừa ngủ dậy xác nhận lại đàng hoàng.

“Đúng vậy.”

Thanh Thu dùng sức cắn cắn môi, thật đau: “Vậy anh không được hối hận đâu đấy.”

“Không đâu.” Lúc nói hai từ này, trong lòng anh cũng quyết tâm, Phương Thu, cuối cùng cô ta vẫn cách anh càng lúc càng xa, ngón tay cuốn lấy tóc Thanh Thu, mềm mượt khiến anh yêu thích không buông tay: “Thanh Thu, sau này các con có chuyện đều sẽ do anh xử lý.” Một mình cô đã chăm sóc các con sáu năm nay, nhớ tới bộ dạng giã thuốc tối qua của cô, tim anh bất giác đau xót, nếu không phải anh cố ý kéo cô về bên cạnh anh, có phải cô sẽ mãi mãi không nói anh biết chuyện Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con anh không, người phụ nữ nhỏ bé này luôn làm ra một vài chuyện ngoài dự đoán của anh, khiến anh căn bản không nghĩ ra.

“Ừ, được.” Cô đáp nhẹ, chỉ cảm thấy quanh mình đều là mùi vị hạnh phúc, ngay cả đôi môi bị anh cắn đau cũng bắt đầu chuyển thành một cảm giác khuây khỏa, con người đúng là động vật kỳ lạ, tâm trạng có thể ảnh hưởng rất nhiều.

“Mấy ngày nữa đợi sóng gió qua đi, anh dẫn em và các con đến đảo Hỏa Sơn, đến lúc đó vết thương của anh cũng đã khỏi bảy tám phần rồi, em có muốn học bơi không?”

“Không muốn.” Nghĩ đến mặc đồ tắm trước mặt người khác, cô thật sự ngại lắm.

“Hai cũng ta phải phân công, một người chăm sóc Thùy Thùy, một người chăm sóc Quỳnh Quỳnh, cho nên em nhất định phải học bơi, đây chính là mong muốn của bọn trẻ, các con muốn chúng ta dạy.”

“Không phải vậy chứ, là hai đứa nó muốn anh dạy thì có.”

“Em là mẹ của chúng nó mà.”

“Vậy anh là ba mà, nhiệm vụ này giao cho anh thôi.” Đánh chết cũng không muốn học bơi, cô tình nguyện ngồi trên bờ cát nhìn anh và các con bơi.

“Đến lúc đó rồi nói.” Gian xảo nhìn sau gáy cô, chờ đến lúc đó chẳng cái gì đến lượt cô quyết định, đưa tay chọc nhột cô, trong lúc bất chợt phát hiện, cảm giác lúc tỉnh lại có một người phụ nữ ở bên cạnh cũng không tệ lắm.

“Ha ha ha… Ha ha ha…” Anh bất ngờ không kịp đề phòng chọc nhột cô, quá ngứa, cô không chịu được vừa cười vừa xin tha: “Lê Minh Tùng, anh mau thả tay, mau thả tay anh ra, mau đi…”

“Vậy em nói xem có cần học bơi hay không?” Ngón tay vẫn tiếp tục linh hoạt bơi trên người cô, cô cười rộ lên trông rất xinh, nếu e dè hơn chút nữa vậy thì càng giống.

Trời ơi, anh lại so sánh cô và Phương Thu nữa rồi.

Không muốn, anh không thể nghĩ đến Phương Thu nữa, nếu còn nghĩ anh sẽ thật sự thành người đàn ông loạn luân của thành phố F mất, lại dám nhớ đến vợ của em trai mình.

“Thanh Thu…” Tay anh đột nhiên ngừng lại, tiềm thức rất muốn đá Phương Thu ra khỏi não mình.

“Hử?” Cô ngưng cười, thân thể bị anh không tự chủ được mà xoay ngược lại đối diện với anh: “Sao vậy?”

Ánh mắt anh bao phủ bởi một tầng sương, anh đang cố gắng tập trung tinh thần trên người cô gái trước mắt, môi mỏng khẽ mở, đón lấy ánh nắng sớm, anh chậm rãi hôn lên môi cô, giống như bắt đầu một ngày mới mở ra một cánh cửa mới cho cuộc đời cô.

Quên đi, quên đi!

Nhẹ nhàng hôn, hôn đến mức cô chỉ cảm thấy lâu thật lâu, trong thế giới của cô cũng chỉ còn lại có anh, thân thể mềm mại kề sát vai anh, cánh tay và chân quấn băng của anh tuyệt đối không ảnh hưởng đến động tác của anh, hơi thở nồng mùi đàn ông khiến cô có chút vui sướng giữa sự không quen thuộc, khẽ ngửi lấy hóa ra lại tốt đẹp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.