Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 123: Phiên bản người đàn ông xấu xa



Quấn khăn tắm từ ngực xuống đầu gối, khăn tắm của anh đều rất dài, khiến cô rất thích, vừa lau tóc vừa ra khỏi phòng tắm, trên giường lớn trong phòng, Lê Minh Tùng đã thay đồ ngủ xong, nghiêng người dựa vào gối đầu xem tin tức cuối ngày hôm nay, cô đi đến tủ quần áo chuẩn bị lấy đồ ngủ thay, anh đã mặc xong đồ ngủ rồi, ít nhất cô cũng phải mặc chứ, như vậy mới an toàn hơn chút, tối nay cô không muốn bị anh ăn sạch sẽ nữa, nghĩ đến thủ đoạn của anh, cô cảm thấy mình không phải là đối thủ của anh, thật không biết anh có bao nhiêu người phụ nữ nữa, nghĩ đến điều này cả người cô không được tự nhiên.

“Đừng nhúc nhích.” Mới bước một bước, người đàn ông trên giường đã khẽ gọi.

“Hử?”

“Tách tách.” Tiếng máy ảnh truyền đến, anh lại chụp ảnh cô: “Lê Minh Tùng, đừng chụp.” Xấu lắm, chỉ choàng khăn tắm, tóc vẫn còn ướt nhỏ nước, tiếng giọt nước bị rơi trên thảm trải sàn lại khiến cô cực dễ tưởng tượng ra.

“Được rồi, một tấm, chỉ là góc nghiêng rất đẹp.” Anh đã để máy ảnh xuống, đang cúi đầu thưởng thức hình cô trong máy ảnh.

Lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm lại, bảo cô thay đồ ngủ trước mặt anh cô thật sự là không có can đảm này, may thay anh không nói gì thêm, cũng không ngăn cô đi vào phòng tắm, thay xong đi ra, người đàn ông vẫn đang xem tivi, cô đi tới trước giường ngồi xuống: “Anh ngủ dưới thảm đi.”

“Không đâu, yên tâm, tối nay anh sẽ không đụng vào em.”

Anh nói bằng dáng vẻ nghiêm túc, nhưng cô nhìn thân hình to lớn của anh vẫn căng thẳng: “Đưa máy ảnh cho em, anh xuống đi.”

“Này.” Anh đưa máy ảnh cho cô, nhưng không có ý xuống giường.

Đưa tay đón lấy, trong máy ảnh chính là hình chụp bất ngờ cô choàng khăn tắm, đó là góc nghiêng cả mặt và người, nếu không phải biết cô, thật sự không cách nào liếc nhìn ra là cô, cô trong hình giống như bị sương mù bao phủ, toàn thân đều mang hơi thở thần bí, tuyệt đối không bởi vì cô choàng khăn tắm mà khiến người ta sinh ra những liên tưởng khác.

Ngón tay nhanh chóng ấn lên ấn xuống, cô tưởng rằng trong máy ảnh nhất định còn có ảnh những người khác, có lẽ cũng có người phụ nữ của anh chứ.

Nhưng từ đầu tới cuối, xem đi xem lại cũng không có người phụ nữ nào khác, nhưng bên ngoài máy ảnh lại phát hiện một tấm thiệp nho nhỏ, lại là Phương Mẫn: “Tùng, đây là máy ảnh của ai?”

“À, là của Phương Mẫn.”

“Sao không dùng của anh?” Cô thuận miệng hỏi, nhìn tấm thiệp Phương Mẫn, cô có cảm giác không nói lên được, rất không tốt.

“Của anh bị hỏng rồi, hôm nay Phương Mẫn đến phòng làm việc của anh bàn chuyện, lại tiện tay tặng anh cái này.”

Có vẻ như lời giải thích rất hợp lý, nhưng trên máy ảnh lại dán thiệp Phương Mẫn, có lẽ anh không nhìn thấy.

“Thanh Thu, mau ngủ đi, sáng mai cùng anh đến công ty một chuyến.” Nói xong anh thuận tay nhấn công tắc đèn, sau đó nằm xuống, tivi cũng tắt theo.

Trong phòng lập tức tối lại, Thanh Thu nghiêng người nằm bên kia giường, giữa hai người giống như ngăn song cách biển vậy, anh rất lịch sự, quả nhiên không quấy rầy cô nữa, tiếng hít thở đều đều truyền đến, anh ngủ rất nhanh, nhưng cô lại tập trung thế nào cũng không ngủ được.

Mơ màng đến cừu, lúc này mới ngủ lúc nào không hay.

Sáng sớm, ăn sáng xong bọn trẻ theo cô và Lê Minh Tùng lên xe, tài xế trước tiên là đưa Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đến nhà trẻ, nhưng phương hướng chở cô và anh đi lại không phải là Lê Thị, hình như là… là…

“Tùng, không phải là cần đến công ty anh sao?” Tối qua anh nói vậy, cô cũng không biết tại sao anh lại muốn đưa cô đến công ty anh.

Lướt nhìn quần áo cô từ trên xuống dưới một lượt, lại còn là đích thân anh chọn cho cô, cũng không tệ lắm, âu phục màu hồng khiến cô có vẻ trẻ trung mà xinh đẹp, quả nhiên phụ nữ chỉ cần mặc màu này liền xinh đẹp: “Đến sân bay trước.”

Thanh Thu vuốt tóc mái theo thói quen: “Đón người?”

“Đến rồi em sẽ biết.” Cười thần bí, anh đã ngậm miệng không chuẩn bị tiết lộ chút gì.

Xe nhanh chóng chạy về phía sân bay, ngoài cửa sổ xe là đường phố và cây cối, hài hòa, tự nhiên.

Lê Minh Tùng bật công tắc âm nhạc trong xe, liền có âm nhạc nhẹ nhẹ vang lên, vậy mà lại là bài đầu tiên cô nghe, “Như sương, như mưa lại như gió”, sau đó còn là bài hát của Lương Nhạn Linh, có vẻ như anh cực kỳ thích bài hát của Lương Nhạn Linh, giống như anh cũng thích hoa Phù Lang, đó là vì một người phụ nữ cũng thích, cô cảm thấy cô muốn mình quên đi sự tồn tại của Phương Thu, nhưng Lê Minh Tùng chung quy vẫn sẽ lơ đãng để cô biết sự tồn tại của Phương Thu, chuyện này không thể không nói chính là bi ai của cô.

Vốn dĩ tâm trạng đang tốt đều vì bài hát này mà tan biến, cũng mặc kệ có phải anh nguyện ý hay không, cũng mặc kệ điều hòa trong xe có mở hay không, Thanh Thu ấn cửa sổ xe xuống, để gió ngoài xe thổi lất phất qua gương mặt, sự dễ chịu kèm theo đau nhói của cô giống như dần dần lắng đọng xuống ít nhiều.

Lê Minh Tùng nhắm hai mắt lại đắm chìm vào tiếng hát, không hề cảm nhận được sự thay đổi của cô gái bên cạnh, nếu lúc này có đàn vi-ô-lông trong tay, anh nhất định sẽ tùy hứng diễn tấu một bản nhạc.

Tài xế lại không dám cản Thanh Thu mở cửa sổ, cứ như vậy, anh nghe nhạc, cô hóng gió, hai người mỗi bên ôm một suy nghĩ mà đến sân bay.

Có thế nào cũng không đoán ra anh muốn dẫn cô đi gặp ai.

Ninh Tử Tô ở thành phố F, hơn nữa cũng không quý anh mấy, không thể nào là Phong Thiếu Dương và Phương Thu, nhớ tới hôm qua Phương Mẫn còn đến phòng làm việc của Lê Minh Tùng, lẽ nào Lê Minh Tùng muốn đến đón Phương Mẫn?

Nhưng đón Phương Mẫn thì không cần thiết phải dẫn theo cô chứ?

Xe dừng két lại ở bãi đỗ xe, nhưng lại không phải dừng ở hướng cửa ra ở sảnh sân bay mà hình như là hướng cửa ra vào vận chuyển hàng hóa, có chút mơ hồ bước xuống xe theo Lê Minh Tùng, bên ngoài xe đã có nhân viên của sân bay đó, dẫn theo anh từ tốn đi về phía trước, từ đầu tới cuối cũng không nói gì.

Thật sự cảm thấy thần bí.

Đây có vẻ như không phải là tới đón người, nhưng rốt cuộc là thứ gì nhỉ?

Quẹo vào khúc cua, sân trước mặt bị một mảng vải tơ đầy màu sắc bao lấy, khiến cô không nhìn rõ đó là thứ gì, nhưng hiển nhiên là một thứ khổng lồ.

Lê Minh Tùng phất phất tay: “Mở ra.”

Nhân viên đeo bao tay trắng mở ra “soàn soạt”, lớp vải màu sắc sặc sỡ đã bị kéo ra, hai chiếc xe đột nhiên xuất hiện trước mắt, một chiếc là BMW đen kiểu mới nhất, một chiếc còn lại là Mini Cooper màu hoa hồng đỏ, vừa đẹp lại phong cách.

Thuận tay đón lấy hai chiếc chìa khóa, Lê Minh Tùng nắm lấy trong tay, sau đó đưa một chiếc bên trong cho cô: “Tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”

Sinh nhật?

Đúng rồi, tính thử hôm nay đúng là sinh nhật cô, bản thân cô lại quên mất, nhìn chiếc chìa khóa anh đưa cho mình, nói thật là không phải đại diện cho một bộ khóa, mà là một chiếc xe, cô hiểu.

Món quà sinh nhật này là món quà lớn nhất mà từ nhỏ đến lớn cô nhận được, nhìn nó, cô càng không dám nhận lấy, mấp máy môi nhưng ngay cả nói cô cũng không nói ra được, hiếm khi còn có người nhớ tới sinh nhật cô, cô lại giống như đã nhiều năm không có sinh nhật, trước đây lúc còn ở trường, Hoàng Cảnh Hưng từng tổ chức sinh nhật cho cô, sau đó không thấy ai nhớ tới sinh nhật cô nữa, mỗi năm ngày này hoặc là cô quên mất, hoặc là cô chỉ dậy sớm luộc cho mình hai quả trứng, ăn xong coi như là đã tổ chức sinh nhật.

Nhưng năm nay cô thật sự hoàn toàn quên mất.

Người đàn ông nắm lấy tay cô, chìa khóa liền đặt trong tay cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

Rõ ràng kim loại trong lòng bàn tay lạnh như băng, nhưng cô lại cảm thấy nóng hổi: “Tùng, em, em không biết lái xe, em không cần đâu, thật đấy, cảm ơn anh, em rất vui.”

“Vậy ngày mai bắt đầu học lái xe, anh cho người tìm riêng cho em một thầy dạy, có điều phải cực khổ mấy ngày.”

“Không, em thật sự không cần xe của anh.” Xòe tay đặt chìa khóa vào tay anh, cô xoay người chạy, thì ra anh đưa cô đến sân bay là để lấy xe.

“Thanh Thu, rất nhiều người đang nhìn, em nhận trước đã.” Mấy bước lớn liền đuổi kịp cô, anh nói nhỏ bên tai cô: “Xe này không đáng mấy tiền, thật ra…” Thật ra trước đây có mấy chiếc xe anh tặng cho phụ nữ còn đắt hơn chiếc này nhiều, chỉ là hôm đó lúc Ngô hỏi anh, anh thấy chiếc Mini Cooper kiểu mới dành cho phụ nữ này rất đẹp, cho nên mới chọn.

Lúc này Thanh Thu mới phát hiện người xung quanh đều đang nhìn cô, còn tưởng rằng cô và Lê Minh Tùng cãi nhau, cô cười cười, người không biết còn có thể nghĩ cô tức giận vì chiếc xe không được tốt. Trời ơi, sao cô không nghĩ ra điều này chứ, bây giờ cô đã trở thành nhân vật của công chúng chỉ bởi vì liên quan với Lê Minh Tùng.

Đưa tay đón lấy chìa khóa, tay cô cũng vô cùng tự nhiên khoác lên tay anh, hai gương mặt mỉm cười khôi phục lại ý hài hòa trong mắt người khác, anh dẫn cô đi tới trước xe, sau đó dạy cô dùng chìa khóa mở cửa xe ra: “Đến ngồi thử đi, xem tính năng thế nào?”

“Tùng, anh mở đi, em thật sự không biết.”

Lê Minh Tùng không khách sáo liền ngồi lên ghế lái, xe dành cho phụ nữ có vẻ hơi lạ, thắt dây an toàn rồi anh đón lấy hóa đơn từ tay nhân viên sân bay, sau đó ký nhận hai chiếc xe, giao lại một chiếc cho tài xế lái về, còn anh thì lái chiếc xe vừa mới thuộc về cô này ra khỏi khu nhận hàng ở sân bay: “Thủ tục đã đầy đủ, tên cũng là của em, cho nên em không cần thì nó cũng là của em rồi.”

Chiếc xe rất phong cách, người đi trên lối đi bộ không nhịn được mà nhìn sang: “Đến công ty trước, sau đó em muốn đi đâu cứ nói với anh.”

“Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

“Hôm nay là sinh nhật em, cho nên theo em hết.”

Không thể cưng chiều cô quá được, anh như vậy sẽ làm cô hư, sẽ khiến cô hoàn toàn yêu anh, không thể tự kiềm chế được, người đàn ông này muốn xấu xa cỡ nào thì xấu xa cỡ đó.

Đúng rồi, phiên bản người đàn ông xấu xa, anh không cho phép cô yêu anh, nhưng lại đối với cô tốt như vậy.

“Em muốn ngủ.” Nghĩ tới trong phòng làm việc của anh có phòng nghỉ, nhất thời liền có ý định, hôm qua anh mới đi làm được một ngày, chẳng lẽ vì sinh nhật của cô lại khiến anh bỏ bê công việc ngày nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.