Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 130: Sóng gió ập tới



“Mẹ ơi, con đau quá, sao mẹ lại ôm chặt như vậy?” Giọng nói ngây thơ của trẻ con khiến cô rất yêu thích, cảm giác như nghe bao nhiêu cũng không đủ.

“Bởi vì mẹ yêu các con thôi.”

“Mẹ, có phải mẹ cùng ba tới không?”

“Ai nói vậy?” Cô mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Phương Mẫn cách đó mấy bước chân. Lúc này, Phương Mẫn đang đứng ở bụi hoa gần đó, mỉm cười nhìn cảnh mẹ con cô đoàn tụ. Cô cảm thấy hơi chướng mắt, cô đã sớm cảm thấy Phương Mẫn có điều gì đó kì lạ, hiện giờ cô đã biết được rồi.

“Con đoán!”

“Mẹ không tin, nhất định không phải, để mẹ đoán thử xem, có phải dì Phương Mẫn nói với các con cái gì rồi không?”

“Chuyện này...” Thùy Thùy nhìn Quỳnh Quỳnh, Quỳnh Quỳnh nhìn Thùy Thùy, sau đó hai đứa lập tức che mồm không nói gì nữa.

“Nói đi, nhất định hai con có chuyện gì giấu mẹ.”

“Mẹ, mẹ cúi đầu xuống đi.” Thùy Thùy nháy mắt vài cái, cười híp mắt nói.

Không biết hai đứa trẻ muốn làm gì, nhưng dù sao cũng là con gái của mình, cho dù hai đứa muốn bày ra trò đùa dai nào đó cô cũng không để ý, được gặp lại bọn trẻ, cô đã rất vui vẻ rồi. Cô cúi đầu xuống, áp sát mặt vào mặt bọn trẻ.

“Chụt... Chụt.” Hai lần liên tiếp, hai cái miệng nhỏ nhắn hôn lên mặt cô, để lại hai vết ướt.

Ngay khi Trọng Thanh Thu cảm thấy ngọt ngào thì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lại đồng thanh nói: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Trái tim bỗng trở nên ấm áp, giờ phút này, cô thật sự rất vui vẻ, con của cô đã trưởng thành hơn rồi. Cô hôn lên mặt bọn trẻ: “Cảm ơn Thùy Thùy, cảm ơn Quỳnh Quỳnh, mẹ rất yêu các con.”

“Bọn con cũng yêu mẹ, mẹ, mẹ xem đây là gì?” Một bàn tay nhỏ đưa ra.

Trọng Thanh Thu xem đi xem lại, không thấy có gì cả, cô lắc đầu: “Tay Quỳnh Quỳnh nhỏ quá, không phải tay của hoàng đế nha.” Cô nhớ ra cô từng kể chuyện bộ quần áo mới của hoàng đế cho bọn trẻ, mà trên tay Quỳnh Quỳnh lại không có gì cả, nếu hiện giờ Quỳnh Quỳnh muốn diễn lại màn kịch đó thì đứa trẻ này quá tinh ranh rồi...

“Mẹ, thật sự không có gì sao?”

“Đúng vậy.” Cô không hề do dự đáp lại. Sao cô có thể bị con gái của mình lừa gạt được.

“Ha ha, mẹ thua rồi.” Quỳnh Quỳnh mở lòng bàn tay ra, giữa mấy ngón tay nhỏ kẹp một bông hoa giả xinh đẹp, vừa nãy Quỳnh Quỳnh đã giấu bông hoa trong kẽ ngón tay: “Mẹ, đây là quà tặng mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Trong mắt Trọng Thanh Thu lộ ra vẻ cưng chiều: “Quỳnh Quỳnh, ai dạy con vậy?”

“Là dì Phương Mẫn dạy, dì bảo hôm nay là sinh nhật mẹ nên muốn chúng con tặng cho mẹ một bất ngờ...”

Trọng Thanh Thu nhìn sang phía Phương Mẫn, Phương Mẫn vẫn mỉm cười nhìn cô, Trọng Thanh Thu có chút xấu hổ, có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều quá nên hiểu lầm Phương Mẫn rồi, chỉ là có bọn trẻ ở đây, cô cũng không tiện hỏi Phương Mẫn rõ ràng.

“Mẹ, con cũng có quà, mẹ đoán xem nó ở đâu?”

Hai cánh tay nho nhỏ đưa ra, Thùy Thùy để cho Trọng Thanh Thu xem xét thỏa thích: “Mẹ, không tìm được phải chịu phạt đó.”

Nói xong, ai cũng làm vẻ mặt gian xảo: “Vậy mẹ muốn kiểm tra túi của con.”

“Được, mẹ cứ kiểm tra đi.” Thùy Thùy nói vô cùng chắc chắn, dáng vẻ đường đường chính chính.

Trọng Thanh Thu thoải mái hơn nhiều, bọn nhỏ rất thích được hỏi như vậy, càng thần bí càng thích, cô đã sớm biết điều này rồi.

“Ồ, mẹ ngốc quá, mẹ không đoán ra.” Cô giả vờ như muốn khóc, hai tay che mắt lại, giọng nói hơi nức nở, nuhwng ánh mắt đã nhìn về phía kẽ ngón tay Thùy Thùy.

Thùy Thùy khẽ ưỡn ngực, đưa tay vuốt tóc, sau đó nói: “Mẹ thật ngốc, đây gọi là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt...”

Còn biết nói mấy câu như vậy sao? Đúng là sắp bị dạy hư mất rồi. Nhưng cô không nỡ nổi cáu, đành buông lỏng tay ra: “Thùy Thùy, con cho mẹ đoán mấy lần?”

“Ba lần!”

“Được, mẹ bắt đầu đoán nha, có phải trong giày không?” Cô biết không thể lập tức đoán trúng được, nếu không bọn trẻ sẽ mất hứng.

“Sai rồi, không đúng!”

“Này, có phải cũng trong kẽ ngón tay của con không?”

“Sai rồi, ha ha, mẹ chỉ còn một cơ hội cuối cùng thôi đó.”

Cô ra vẻ trầm tư, sau đó ngay khi hai đứa trẻ đang chăm chú nhìn mình, cô đột nhiên duỗi tay ra vuốt lên tóc Thùy Thùy, lấy ra một vật trang sức nhìn giống như cái lược: “Có phải cái này không?”

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng thông minh một lần nha. Đây là quà con tặng cho mẹ, chúc mẹ sinh nhật vui vẻ!”

Cài lên tóc, cô vui vẻ nhìn hai đứa trẻ, hiện giờ cô cũng không biết Phương Mẫn là địch hay bạn nữa: “Được rồi, dì Phương Mẫn vẫn đang nhìn chúng ta đó.”

Hai đứa trẻ lập tức quay đầu, vui vẻ nhìn Phương Mẫn: “Dì ơi, mẹ rất vui vẻ đó!”

Một câu đã làm lộ ra mọi chuyện, ý tưởng tặng quà này hẳn là do Phương Mẫn đưa ra, cô cũng không cần hỏi nhiều.

“Vui vẻ là tốt rồi.” Phương Mẫn đi tới: “Trọng Thanh Thu, lên xe của tôi đi, mọi người muốn đi đâu tôi sẽ đưa đi.”

Cô vừa suy nghĩ thì lại nhớ tới lúc này Lê Minh Tùng đang dẫn Phương Thu và Vũ rời đi, không biết muốn đến chỗ Vũ Hương hay bệnh viện, nhưng những điều này đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là cô đã tách khỏi anh, mà khi anh rời đi còn có vẻ rất tức giận với cô.

Trọng Thanh Thu gật đầu, cô nắm tay bọn trẻ đi lên xe Phương Mẫn, đi được vài bước cô lập tức dừng lại. Cô nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, đây là xe Volkswagen Beetle mini nhập khẩu, giống hệt chiếc xe mà Lê Minh Tùng tặng cho cô. Chỉ là cô vẫn chưa biết lái xe, còn Phương Mẫn đã tự mình lái xe rồi.

Ha ha, anh tặng xe cho phụ nữ cũng bình thường như tặng quần áo vậy...

Mỗi người phụ nữ sinh nhật đều được anh tặng quà, xe chỉ là món quà nhỏ mà thôi, món quà lớn nhất chính là tặng nhà, anh cũng muốn tặng cho cô, nhưng cô đã từ chối.

Nhớ tới lúc luật sư của anh cho cô kí hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, lòng của cô lại trở nên bối rối, nữ thư kí của anh nói không sai, thật ra cô cũng chẳng có gì đặc biệt.

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Phương Mẫn và Lê Minh Tùng trong siêu thị, khi đó hai người ở cạnh nhau vô cùng tình cảm, Phương Mẫn còn mỉm cười ngọt ngào, lộ ra má lúm đồng tiền với Lê Minh Tùng.

Có lẽ Phương Mẫn là em gái của Phương Thu nên Lê Minh Tùng cũng tặng cho cô một chiếc xe như bình thường mà thôi...

Không phải cô cố ý hiểu nhầm, nhưng chiếc xe này giống hệt chiếc xe Lê Minh Tùng tặng cho cô.

Ngồi lên xe, bọn trẻ ngồi ở phía sau, cô cố ý ngồi trên ghế phụ, bởi vì buổi sáng khi Lê Minh Tùng lái xe của cô đi từ sân bay đến công ty thì cô cũng ngồi ở vị trí này.

Chỗ ngồi và đệm tựa lưng cũng có kiểu dáng và màu sắc giống nhau như đúc.

Trong xe cũng vậy.

Phương Mẫn khởi động xe: “Thanh Thu, cô muốn đi đâu thì nói cho tôi biết nha.” Gương mặt mỉm cười kia thật sự rất vô hại, không ai tin được cô ta lại cố tình mang Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi, có lẽ, cô ta thật sự chỉ muốn cho cô một bất ngờ, chúc cô sinh nhật vui vẻ mà thôi.

Nhưng lí do này thật sự có chút cưỡng ép, nhớ tới lời Lê Minh Tùng nói ra ở nhà trẻ, Trọng Thanh Thu thấp giọng xuống, cố gắng không để cho bọn trẻ nghe thấy: “Phương Mẫn, tại sao lại nói là tôi nhờ cô đưa bọn trẻ đi?”

Phương Mẫn cười một tiếng: “Thanh Thu, không phải cô bảo vậy sao? Cô nhìn đi, đây là giấy cô đưa cho tôi mà.” Phương Mẫn vừa nói vừa lấy một tờ giấy đưa cho Trọng Thanh Thu.

Cô đưa tay nhận lấy, nhìn dòng chữ quen thuộc trước mắt, giống hệt chữ của cô, cô lập tức choáng váng. Khi cô đang nhìn dòng chữ trên giấy thì điện thoại Phương Mẫn vang lên, cô ta vừa lái xe vừa mở điện thoại ra: “Xin chào, tôi là Phương Mẫn.”

“Gì cơ? Anh nói gì? Chị gái tôi nhập viện rồi?”

“Được, tôi lập tức tới đó.”

Xe lập tức quay đầu, Trọng Thanh Thu đập đầu vào cửa kính, có chút đau nhức.

Phương Mẫn lập tức phanh lại, sau đó mở chốt cửa xe: “Thanh Thu, xin lỗi, tôi phải đến bệnh viện, chị của tôi có thể sẽ sảy thai, cô và bọn trẻ bắt taxi trở về đi.”

Trọng Thanh Thu bối rối, Phương Thu sắp sảy thai sao?

Nghe được tin này, Trọng Thanh Thu giật mình, thậm chí không kịp xem tờ giấy trong tay, vội vã dẫn bọn trẻ xuống xe. Nếu như không phải có bọn trẻ ở đây, cô thật sự muốn đi theo Phương Mẫn đến bệnh viện thăm Phương Thu. Cô nhanh chóng xuống xe: “Phương Mẫn, tình huống như nào thì nhớ thông báo lại cho tôi...” Cho dù thế nào cô cũng không muốn Phương Thu xả ra chuyện.

“Được, cảm ơn!” Đóng cửa xe lại, Phương Mẫn lập tức lái xe về phía bệnh viện.

“Mẹ, mẹ nuôi bị bệnh sao?” Quỳnh Quỳnh còn nhớ rõ người mẹ nuôi đã nhận trên đảo Hỏa Sơn.

“Đúng vậy.”

“Liệu có chuyện gì không?”

“Sẽ không đâu, con của cô ấy sẽ phù hộ cho cô ấy.” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng cô lại không yên tâm chút nào. Cô nhớ tới dáng vẻ rời đi của Lê Minh Tùng khi ở nhà trẻ, dường như anh rất tức giận.

Trời ạ, thời gian anh ở nhà trẻ tìm bọn trẻ cùng cô cũng chính là thời gian anh phải đưa Phương Thu đi bệnh viện, nhưng mà...

Cô lập tức hiểu ra vì sao lúc ấy Lê Minh Tùng lại tức giận, thì ra là thế...

Nhớ lại giọng nói lạnh lùng và gương mặt tức giận của Lê Minh Tùng, Trọng Thanh Thu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, nếu như mẹ con Phương Thu thật sự xảy ra chuyện thì...

Cô thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.

“Mẹ, con đói rồi.” Quỳnh Quỳnh giật nhẹ ống tay áo cô: “Chúng ta về nhà đi.”

Trọng Thanh Thu lấy lại tinh thần, lúc này sắc trời đã hơi u ám, chẳng bao lâu nữa sẽ tối, cô gọi taxi, nói địa chỉ biệt thự, cả đường đi chỉ ôm chặt hai đứa trẻ trong ngực, im lặng như một pho tượng, khiến cho bọn trẻ cũng không dám nói nhiều.

Hôm nay là sinh nhật của cô, buổi sáng vẫn còn rất vui vẻ, nhưng đến buổi tối lại thay đổi hoàn toàn.

Sóng gió ập tới, bên cạnh cô lại không có Lê Minh Tùng.

Về nhà, ăn cơm xong, cô dỗ bọn trẻ đi ngủ, giống hệt như buổi tối bình thường, không có gì đặc biệt, không có bánh kem sinh nhật, Lê Minh Tùng cũng chưa trở về, có lẽ anh đã quên mất cô rồi.

Chỉ vì Phương Thu xảy ra chuyện...

Cô không muốn ngủ, không buồn ngủ một chút nào, bởi vì tâm tư của cô cũng đang đặt trên người Phương Thu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.