Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 132: Đoán trúng tâm tư của cô



Giọng nói của Lê Minh Tùng nhỏ dần, sau đó biến mất khỏi bậc cầu thang.

Hiện giờ anh không chỉ không thích cô, mà anh còn không tin cô, thậm chí còn có chút ghét bỏ cô, cho nên ánh mắt của anh nhìn cô vừa nãy mới mang theo sự lạnh lùng như thế.

Trên trán vẫn tản ra mùi máu tanh, cô hơi quay đầu nhìn về phía phòng của mình, nơi này giống như một chiếc lồng, mà cô cũng chính là con chim hoàng yến, không được hưởng thụ cảm giác vui vẻ của tự do.

Trọng Thanh Thu vịn vào tường, lảo đảo đứng dậy, khí lạnh ban đêm khiến cô không nhịn được mà rùng mình một cái, cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng khi cô chạy ra khỏi cửa lớn thì xe của anh đã khởi động, đèn xe chiếu sáng khu vườn, sau đó anh lạnh lùng lái xe rời khỏi tầm mắt của cô.

Cô dùng chân trần đuổi theo, nhưng trước mặt lại có bóng người chặn lại: “Đêm đã khuya rồi, mời cô vào nhà.”

Quả nhiên, hai mươi tư giờ đều có người trông giữ cô và bọn trẻ, bảo vệ bọn trẻ, giám sát cô...

Cô đành phải quay đầu, từng bước trở về phòng, cô cảm thấy như mình vừa mất đi nửa cái mạng.

Trong gương nhà vệ sinh, vết máu loang lổ trên trán cô, vô cùng dọa người. Cú ném vừa nãy hẳn là anh đã dùng toàn bộ sức lực, chỉ hận không thể làm cô ngã chết mà thôi.

Chỉ vì cô đã hại Phương Thu...

Cô là người rắp tâm hại người khác như vậy sao?

Nếu cô thật sự muốn có được anh thì sáu năm trước cô đã không rời đi rồi.

Anh còn có thể như hôm nay sao?

Nhưng không phải tất cả phụ nữ đều muốn được ở cạnh anh.

Có đôi khi có được là hạnh phúc.

Nhưng đôi khi mất đi, cũng chưa chắc đã bất hạnh.

Chỉ là Lê Minh Tùng đã sớm đoán được tâm tư của cô rồi.

Cô cười khổ nhìn bản thân mình trong gương, cô muốn chạy trốn, nhưng anh lại đoán được chuẩn xác như thế.

Nhiều lúc, cô cảm thấy anh còn hiểu cô hơn cả chính bản thân cô.

Cô dùng khăn ướt lau sạch máu trên trán, cô không muốn cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhìn thấy, tránh cho bọn trẻ bị dọa sợ. Tuy đau nhức, tuy chảy máu nhưng cũng chỉ là vết xước ngoài da mà thôi, dán một cái băng cá nhân là được. Cô nhìn bản thân trong gương, khẽ cười một tiếng, như thế này cũng rất tốt, anh không ở đây, cô cũng không ra ngoài được, một mình đối diện với chính mình cũng không có gì đáng nói...

Cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, bắp chân cũng có vết tím bầm, rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu sức lực vậy? Cô nghĩ lại, hơi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đuổi theo anh, cắn anh một cái cho hả giận.

Người hại cô đúng là kẻ nhỏ nhen thâm độc, sớm muộn gì cũng có ngày cô điều tra ra.

Cô cũng không trách được Phương Mẫn, Phương Mẫn cũng chỉ có lòng tốt giúp cô đón bọn trẻ mà thôi, còn dạy bọn trẻ chúc cô sinh nhật vui vẻ nữa.

Cô còn có thể nói gì?

Cô có thể nói cái gì được?

Chỉ đành trách bản thân gặp phải tiểu nhân mà thôi, đêm ba mươi tết năm nay nhất định cô phải đốt vía, năm sau dẫm đạp đám tiểu nhân kia dưới chân, để cho bọn họ không gây ra sóng gió gì được nữa.

Cô trở về phòng bôi thuốc lên vết thương trên bắp chân, cô không muốn bọn trẻ nhìn thấy lại suy nghĩ nhiều, chuyện của người lớn không nên kéo bọn trẻ vào mới đúng.

Cuối cùng cũng xong, cô mệt mỏi không muốn động đậy nữa, cả đêm này cô nhắm mắt ngủ say, trong mơ cô thấy Lê Minh Tùng đưa cô đến bên bờ vực, cô quay đầu nhìn về hướng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang chạy tới ngăn cản cô nhảu xuống, cô quay đầu nhìn hai đứa con bảo bối của mình, nở một nụ cười rạng rỡ, sau đó tung người một cái, nhảy xuống vực sâu.

Rơi xuống rat nhanh, khiến cả người cô toát mồ hôi, trong giờ phút đó cô đột nhiên tỉnh lại.

Mà khi cô tỉnh lại vẫn là buổi đêm, cô không ngủ nữa, chăm chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ sáng dần lên, khi ánh bình minh đầu tiên chiếu xuống cũng là lúc đẹp nhất trong ngày, cô rời giường đi tới cửa sổ, mở cửa sổ ra, chờ cho khí lạnh tan hết. Trong vườn, cô thấy chiếc xe Volkswagen Beetle im lặng đứng đó, thậm chí không được để vào trong nhà để xe, dường như nó cũng bị đối xử tồi tệ giống như cô.

Trời vẫn hơi tối, hẳn là lúc này anh vẫn chưa ngủ vì đang chăm sóc cho Phương Thu...

Chỉ là không biết Phong Thiếu Dương có cho phép anh đến gần Phương Thu không?

Cô chậm rãi lấy điện thoại ra, không hề do dự bấm gọi điện cho Lê Minh Tùng, không quan tâm bây giờ là buổi sáng, cô chỉ muốn gọi cho anh mà thôi, nếu không cô sẽ rất buồn bực.

Điện thoại được kết nối, nhưng anh không nghe.

Một giây, lại một giây nữa trôi qua...

Thời gian bỗng nhiên chậm lại, giống như bị đóng băng vậy.

Đột nhiên, trong điện thoại truyền đến tiếng nói: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”

Ha ha, ngay cả giọng nói của cô anh cũng không muốn nghe nữa rồi.

Sinh nhật cô không có bánh kem, cũng không có anh ở bên cạnh, cô không biết trách ai, chỉ có thể trách số mình không may mà thôi.

Anh không nghe cũng được, cô sẽ tiếp tục gửi tin nhắn, cho dù anh không nhận được, cô vẫn gửi.

Tôi muốn học lái xe trong vườn của biệt thự.

Tôi muốn học lái xe trong vườn của biệt thự.

Tôi muốn học lái xe trong vườn của biệt thự.

Cô nhắn liên tục ba tin, chỉ cần cô không ra khỏi cửa chính thì cũng coi như cô không ra khỏi nơi này.

Chiếc Volkswagen Beetle kia thật ra cũng rất nực cười...

Anh đưa tặng cô chiếc xe này, nhưng Phương Mẫn cũng có.

Trời tờ mờ sáng, thím Trương đã thức dậy nấu đồ ăn sáng cho bọn trẻ, Trọng Thanh Thu đi vào nhà bếp, cô đi chân trần nên thím Trương không biết cô đã đi vào: “Thím Trương, lát nữa bọn trẻ ngủ dậy, thím bảo bọn trẻ là hôm qua tôi xem tivi đến khuya cho nên không cùng ăn sáng với bọn chúng được.”

“Được!” Thím Trương đồng ý không chút do dự.

Trọng Thanh Thu mỉm cười, xoay người đi về phòng của mình, thím Trương đột nhiên phản ứng lại: “Vì sao cô đã rời giường mà lại không cùng ăn sáng?”

“Tôi buồn ngủ, muốn ngủ tiếp.” Cô đáp lại, cũng may cô đã xoay người nên thím Trương sẽ không thấy băng cá nhân trên đầu cô, chỉ là sớm muộn gì thím Trương cũng biết mà thôi.

“Vậy thì mau đi đi.”

“Thím Trương, tôi muốn đến phòng sách, thím có thể mở giúp tôi không?”

“Chuyện này...” Thím Trương đổ gạo vào nồi, ấp úng nói ra hai chữ...

“Thím Trương, tôi không vào phòng sách nữa, thím tìm giúp tôi sách dạy lái xe là được.” Không cho cô đi vào thì cô sẽ không vào nữa, cô cũng không muốn đi vào thế giới của Lê Minh Tùng và Phương Thu, đó là thế giới riêng của hai người bọn họ, cô không muốn quấy rầy.

“Được, tôi sẽ tìm cho cô, tôi nấu bữa sáng trước, lát nữa tìm được sẽ đưa qua cho cô.”

“Cảm ơn thím Trương.”

Lê Minh Tùng không tốt, anh cũng không tin cô, nhưng thím Trương đối xử với cô rất tốt, thật sự rất tốt.

Cô nằm dài trên giường, thật ra cô có thể đội mũ để che khuất băng dán cá nhân, nhưng hai đứa trẻ kia quá tinh ranh, nếu bọn chúng hôn cô thì nhất định sẽ phát hiện, cho nên cô sẽ giả bộ nằm ngủ không gặp bọn chúng.

Lúc này, hẳn là bọn trẻ đang đánh răng rửa mặt.

Lúc này, hẳn là bọn trẻ đã mặc quần áo chỉnh tề, xuống nhà ăn bữa sáng.

Lúc này, hẳn là bọn trẻ đang đeo cặp sách để chuẩn bị tới nhà trẻ.

Dựa lưng vào cửa, cô lắng nghe từng động tĩnh của buổi sáng ở phía bên ngoài, không có biểu hiện nào giống như buồn ngủ. Đúng là cô thật sự không thể tách khỏi bọn trẻ được...

Cô vọt tới phía cửa sổ, tuy không cùng bọn trẻ ăn sáng, nhưng cô rất muốn nhìn thấy chúng rời đi...

Hai đứa trẻ rất vui vẻ, hoàn toàn tin tưởng lời nói của thím Trương, đúng vậy, thím Trương cũng không biết trán cô bị thương, chuyện này chỉ có mình cô biết, Lê Minh Tùng cũng không biết, bởi vì người lạnh lùng vô tình như anh không hề quay đầu lại nhìn cô.

Bọn trẻ lên xe, hồn của cô dường như cũng đi theo bọn chúng.

Xe ra khỏi biệt thự, cô im lặng nhìn theo, một lúc lâu sau, không nhìn thấy bóng xe nữa nhưng cô vẫn không muốn thu hồi tầm mắt.

“Cốc cốc!” Cửa vang lên tiếng gõ rất nhẹ, dường như sợ cô đang ngủ lại bị đánh thức, hẳn là thím Trương đến đây.

Cô quay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Thím Trương, thím vào đi.”

Cửa vừa mở ra, Trọng Thanh Thu cũng cúi đầu xuống, khiến cho tóc che khuất trán, cô cũng không biết vì sao, chỉ là cô muốn giấu đi mà thôi.

“Sách của cô đây.” Thím Trương đưa sách tới cho cô.

Cô nhận lấy, trực tiếp nhìn vào sách, khiến thím Trương không cảm giác được là cô đang cố tình cúi đầu xuống: “Thím Trương, cảm ơn thím!”

“Không cần cảm ơn, tôi đi rửa bát đây!”

Thím Trương đi rồi, cô đọc cuốn sách dạy lái xe một lúc, đây là lần đầu tiên cô phát hiện thời gian trôi qua lâu như vậy. Sách dạy rất chi tiết, thật ra chỉ cần lòng mình tĩnh lặng thì học gì cũng đều tiếp thu được rất nhanh, nếu cô đã không ra ngoài được thì chuyên tâm học lái xe đi.

Cô nhớ rõ từng thuật ngữ chuyên nghiệp, còn có các phần kĩ năng cần chú ý khi lái xe... đúng là có rất nhiều thứ cần phải học.

Nhưng vì cô chuyên tâm nên một buổi sáng đã học xong một nửa, cô cũng nhớ kĩ những nội dung vừa học.

Cô đọc sách quên cả ăn cơm, cả bữa sáng, bữa trưa cũng đều ngồi đọc sách, dường như đọc sách cũng có thể no bụng.

Chỉ là dạ dày của cô cuối cùng cũng không chịu nổi, đến buổi chiều, dạ dày lập tức sôi lên.

Thím Trương rất tốt bụng, bà cho rằng cô đã ngủ nên không tới gọi cô dậy.

Cô đói bụng, đành đội mũ đi ra ngoài, thấy thím Trương đang ngồi trong phòng khách cắm hoa, cô nói: “Thím Trương, tôi đói rồi, tôi muốn ăn mì.” Ăn mì ăn liền cũng đơn giản, đun nước lên, đập thêm một quả trứng gà, cho một ít hành hoa lên là có thể ăn được rồi, vừa nhanh vừa tiện, cô cũng không muốn làm phiền thím Trương.

“Được, để tôi đi làm.” Thím Trương đi về phía phòng bếp: “Tôi còn tưởng cô vẫn ngủ trưa nên không đánh thức cô.”

“Vâng, tôi vừa ngủ dậy, tôi đọc sách thím mang đến một lúc là ngủ mất rồi.” Trọng Thanh Thu mỉm cười, ngồi trước bàn chờ ăn mì.

Rất nhiều chuyện cô có muốn cũng không thể làm được, mấy ngày nay cô nghĩ nhiều đến mức đầu cô sắp nổ tung rồi, dù sao cũng chỉ là nghĩ trong đầu mà thôi, không có cách nào xác nhận thật giả.

Mì đã làm xong, thím Trương cho thêm một quả trứng chần: “Mau ăn đi cho nóng, không biết có hợp khẩu vị của cô không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.