Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 133: Trái tim phụ nữ giống như kim nơi đáy biển



“Ăn ngon lắm.” Cô ăn một miếng, trong lòng cảm thấy chua xót, nếu như mẹ cô còn sống mà không nhảy lầu, có phải khi tâm trạng vui vẻ mẹ cũng sẽ nấu mì cho cô không?

Chỉ là gương mặt người phụ nữ trong trí nhớ đã sớm phai nhạt, khi đó cô còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện cô không thể nào nhớ kĩ được.

Rất nhanh đã ăn xong, tinh thần cũng sảng khoái hơn nhiều: “Thím Trương, tôi ra bên ngoài một chút.”

“Hai hôm nay an ninh bên ngoài rất hỗn loạn, cô đừng ra ngoài thì tốt hơn.” Thím Trương khuyên nhủ cô, nhưng lại rất tốt bụng, không hề nói toạc nguyên nhân ra ngoài, tốt hơn người nào đó rất nhiều.

Cô mỉm cười: “Không sao đâu, tôi chỉ đi loanh quanh trong vườn thôi, không ra ngoài.”

“Vậy được, cô đi đi, mệt thì trở về, phơi nắng một chút cũng tốt, ngồi lâu trong phòng cũng rất buồn chán.”

Cô cũng không muốn vậy, nhưng đây là quy định do Lê Minh Tùng đặt ra, hiện giờ cô không thể rời khỏi biệt thự. Cô biết những người vệ sĩ kia luôn âm thầm quan sát cô, ở cách đó không xa có một vệ sĩ đang giả vờ ngắm cá vàng, nhưng khóe mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía cô.

Cô đặt đũa xuống đi ra cửa, vệ sĩ kia vẫn đang ngắm cá, Trọng Thanh Thu đột nhiên cảm thấy cá cũng tự do hơn cô, ở trong nước vui đùa tốt biết bao.

Có lẽ vì là ban ngày nên vệ sĩ để cô tùy ý đẩy cửa đi ra vườn. Cô bước chân trần trên nền đá, nghe nói đi như vậy rất tốt, có tác dụng lưu thông máu ở lòng bàn chân. Ánh nắng vừa đủ, cô không cảm thấy quá gay gắt, hoa cỏ và cây cối tươi mát trong vườn khiến cô rất dễ chịu.

Chiếc xe Volkswagen Beetle bị ánh mặt trời chiếu vào, không biết ai đã lái xe từ công ty trở về cho cô. Cô cầm chìa khóa Lê Minh Tùng đưa cho mình, ấn mở một cái, cửa xe lập tức mở ra.

Cô ngồi vào trong xe, thật sự rất nóng, khí nóng hầm phả ra, xe mới như vậy mà cứ để cho mặt trời chiếu vào đúng là có chút...

Muốn học lái xe thì học lái xe đi, có lẽ đây cũng là một cách để làm cho bản thân cảm thấy tự do. Cô mặc kệ có kết quả gì hay không, cô vẫn nên học lái xe trước đã...

Cô mặc kệ nhiệt độ nóng bức, sờ vào chỗ này chỗ kia, nhớ lại những thứ học được trong sách, thật sự rất muốn khởi động xe.

Nhưng quyển sách kia cô mới xem được một nửa.

Thật sự không thể mạo hiểm được.

Lúc này, nếu như có Bùi Minh Vũ ở đây thì tốt biết bao, anh ta nhất định sẽ dạy cô.

Tìm hiểu công dụng của từng bộ phận trong xe, sau khi hiểu rõ cô mới trở về phòng, sau đó lại đọc sách, đúng là làm chơi ăn thật...

Chuyên tâm làm một chuyện cũng khiến cho những vướng bận trong lòng vơi bớt đi, khiến cho thời gian trôi qua nhanh hơn.

Khi trời chuẩn bị tối, cô đứng trước cổng chính, chờ đợi bọn trẻ trở về. Mấy ngày nay chính là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong vài năm trở lại của cô, cũng là khoảng thời gian khiến cho cô đau khổ nhất.

“Bíp bíp!” Tiếp còi xe truyền đến, con gái cô trở về rồi.

Cửa xe vừa mở ra, hai đứa trẻ lập tức chạy tới, quả nhiên, chưa kịp hôn cô, bọn chúng đã nhận ra điều khác thường: “Mẹ, sao mẹ lại đội mũ, trời rất nóng đó!”

Cô mỉm cười, biết không giấu được bọn trẻ: “Mẹ không muốn để các con lo lắng.”

“Lo lắng chuyện gì?”

“Tôi qua mẹ đi vệ sinh, không cẩn thận đã bị té ngã, bây giờ trên trán có một vết xước, mẹ sợ các con nhìn thấy sẽ bị hù dọa nên mới đội mũ che đi.” Cô thờ ơ nói về vết thương trên trán, nhưng bọn trẻ vẫn rất lo lắng.

“Mẹ, để chúng con xem được không?”

“Mẹ dính băng cá nhân rồi, chỉ cần không đụng vào nước sẽ không sao đâu. Các con đừng nhìn, thật sự rất khó coi, mẹ đội cái mũ này đẹp hơn.”

“Mẹ đúng là không biết xấu hổ, ai lại tự khen mình thế chứ? Nhưng sao ba không trở về ạ?”

“Ba bận công việc, ra khỏi nhà rồi...” Cô bất đắc dĩ đáp lại, cũng không thể trả lời rằng anh đã đi chăm sóc cho người phụ nữ anh yêu được.

Vừa nói bọn họ vừa đi vào trong biệt thự, nơi này rất mát mẻ, nhưng càng ngày cô lại càng không thích nơi này.

Đêm đó cô nói chuyện với bọn trẻ đến tận lúc ngủ, trong lòng âm thầm suy nghĩ về chuyện rời khỏi nơi này.

Nhưng nhiều vệ sĩ nhìn chằm chằm cô như vậy, chuyện này thật sự rất khó làm.

Cô đọc sách dạy lái xe một mình, nhưng chưa từng thật sự lái thử xe.

Mấy ngày tiếp theo, cô đã thuộc hoàn toàn những thứ ghi trong sách.

Lê Minh Tùng vẫn không về, dường như đã biến mất khỏi thế giới này, nhưng mỗi ngày anh đều đến công ty như thường lệ. Ban ngày, anh vẫn là một nhân vật của công chúng, nhưng buổi tối lại không ai biết anh đi nơi nào, anh luôn có cách thoát khỏi những phóng viên theo đuôi anh, người ta lên kế hoạch, anh cũng sẽ có cách ứng phó, người như anh không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Cuối cùng, vẫn là cô không nhịn được.

Cô cầm điện thoại lên, chậm rãi ấn số của Phương Mẫn.

“Thanh Thu, là cô sao?”

“Ừm, Phương Mẫn, chị cô sao rồi? Đứa bé sao rồi?”

“Giữ được rồi, hẳn là không có việc gì lớn, chỉ là phải ở lại bệnh viện để dưỡng thai. Minh Tùng nói không cho chị xuất viện...”

Cô kẽ đỏ mắt, không biết có nên hỏi không, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Phương Mẫn: “Phong Thiếu Dương chưa tới sao?”

“Ồ, Trọng Thanh Thu, cô quan tâm tới cả anh rể của tôi sao?”

“Phương Mẫn, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy kì lạ mà thôi, sao Phong Thiếu Dương lại đồng ý cho Minh Tùng chăm sóc Phương Thu chứ?”

“Cô không cần quan tâm đâu, Minh Tùng tự có cách riêng của anh ấy, lúc đầu tôi còn tưởng cô có bản lĩnh giữ lại trái tim anh ấy, nhưng không ngờ mới mấy ngày Minh Tùng đã trở lại bên cạnh chị tôi rồi. Trọng Thanh Thu, cô phải cố gắng lên.” Phương Mẫn tùy ý nói, dường như chua xót thay cho cô.

Nghe cô ta nói thì có vẻ cô ta cũng hi vọng cô và Lê Minh Tùng có thể phát triển tình cảm, cho nên mới lặng lẽ giúp đỡ cô, nhưng nghe Phương Mẫn gọi từng tiếng Minh Tùng, Trọng Thanh Thu cuối cùng cũng hiểu, thì ra, Phương Mẫn vẫn thích Lê Minh Tùng.

Nhất định là như vậy.

“Trọng Thanh Thu, tôi giúp cô chỉ vì muốn chị tôi và Minh Tùng thoát khỏi đau khổ mà thôi, nếu bọn họ tiếp tục như vậy nữa thì cả hai người đều tổn thương. Hiện giờ anh rể không muốn thấy mặt chị tôi, hai người vừa gặp mặt đã giống như kẻ thù, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Chị tôi không ly hôn được, vì vậy không thể cứ thế mãi, nếu không hạnh phúc cả đời của chị tôi chẳng phải sẽ bị hủy hoại sao?”

Trọng Thanh Thu hiểu ra, Phương Mẫn lo lắng cho hạnh phúc của Phương Thu nên mới hi vọng cô có thể giữ Lê Minh Tùng bên cạnh, để Lê Minh Tùng và Phương Thu triệt để cắt đứt quan hệ. Thấy vậy, Trọng Thanh Thu biết chuyện lúc trước không phải do Phương Mẫn làm, sao Phương Mẫn lại có thể để Lê Minh Tùng hận cô như vậy được?

Nhưng cô không nghĩ ra người kia là ai.

“Phương Mẫn, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, đứa bé không sao là tốt rồi, như vậy tôi cũng yên tâm hơn.” Những lời cô nói đều là thật lòng, biết được mẹ con Phương Thu an toàn, tối nay cô cũng có thể ngủ ngon rồi.

Hiện giờ kế hoạch của cô là phải rời khỏi nơi này, nhất định phải rời đi.

Trằn trọc mãi không ngủ được, cô vẫn cảm thấy ấm ức, còn định thử một chút, có lẽ mấy ngày nay Lê Minh Tùng đã bình tĩnh lại, cũng nghĩ thông một vài chuyện rồi. Vì vậy, cô bấm số điện thoại của Lê Minh Tùng, lần này, anh không tắt máy nhưng cũng không nghe điện thoại.

Cô gọi mãi không được, nhưng cô vẫn không từ bỏ, cô nghĩ anh không tắt máy đã nói lên anh đang do dự rồi.

Cô gọi lại nhiều lần, chỉ nghe thấy tiếng đáp: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Cô lại gọi thêm một lần.

Cũng không biết đã gọi bao nhiêu lần, cuối cùng điện thoại cũng có người nghe, cô vẫn không nói gì, nhưng đầu dây bên kia có một giọng nữ vang lên: “Xin chào, Minh Tùng đi ra ngoài rồi, tôi không nên nghe thay anh ấy nhưng mà chuông điện thoại cứ vang mãi... Xin lỗi, không biết đầu dây bên kia là ai ạ, tôi sẽ bảo anh ấy gọi điện lại?”

“Phương Thu, là tôi.” Nghe được giọng nói dịu dàng của Phương Thu, cô cũng yên tâm hơn một chút.

“Thanh Thu, thì ra là cô sao, ha ha, chờ Minh Tùng quay về tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại, cô yên tâm đi.”

“Được, cảm ơn cô.”

“Vậy tôi...” Dường như Phương Thu muốn cúp điện thoại.

“Chờ đã...”

“Sao vậy?”

“Phương Thu, đứa bé không sao chứ?”

“Không sao.” Giọng nói của cô ta mang theo sự vui vẻ.

“Thật xin lỗi.” Trọng Thanh Thu nhỏ giọng xin lỗi, ngày đó chuyện của bon trẻ khiến cô hại Phương Thu suýt nữa sinh non rồi.

“Thanh Thu, đừng nói xin lỗi, chuyện cũng đâu liên quan tới cô, có phải Minh Tùng lại nói gì cô không?”

Trong giọng nói của Phương Thu tràn ngập sự quan tâm khiến Trọng Thanh Thu cảm thấy ấm áp: “Không nói gì cả, cô hãy tập trung dưỡng thai đi, đến lúc đó sinh một đứa bé khỏe mạnh là được. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rất thích trẻ con, đến lúc đó bọn chúng được chăm sóc em bé nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Được, Minh Tùng trở về rồi, để tôi đưa điện thoại cho anh ấy, Minh Tùng, Thanh Thu gọi điện tới...”

Dường như Phương Thu đã đưa điện thoại cho Lê Minh Tùng.

Trọng Thanh Thu nghe được tiếng bước chân, Lê Minh Tùng đã cầm lấy điện thoại: “Thanh Thu, sao muộn như vậy rồi vẫn chưa ngủ?”

Giọng của anh rất nhẹ nhàng, không hề để ý rằng anh đang ngồi trước mặt Phương Thu, khiến cho Trọng Thanh Thu có chút bối rối, người này và người tức giận với cô hôm trước thật sự là hai người khác nhau. Cô nuốt một ngụm nước miếng, sau đó thấp giọng nói: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, ngày đó em thật ự không cố ý, em cũng không bảo Phương Mẫn đưa bọn trẻ đi, cho dù anh tin hay không thì em cũng phải nói.”

“Anh biết rồi.” Anh chỉ đáp lại mấy chữ ngắn gọn: “Muộn rồi, ngủ đi, ngủ ngon...”

Nói xong, anh không đợi cô đáp lại đã cúp điện thoại, hiển nhiên là rất mất kiên nhẫn, nhưng trước mặt Phương Thu, anh lại cố gắng kìm chế không biểu hiện ra.

Người ta nói trái tim phụ nữ giống như kim nơi đáy biển, cô cảm thấy trái tim đàn ông mới giống như vậy, khiến cho người ta không cách nào phỏng đoán được.

Cô không muốn tìm ai cả, lần này không có Sinh, không có ai giúp cô thông báo với Bùi Minh Vũ, có đôi khi, cô cảm thấy quan hệ giữa Lê Minh Tùng và Bùi Minh Vũ không hề đơn giản, nhưng cụ thể là vì sao thì cô cũng không rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.