"Thùy Thùy, chờ mẹ, mẹ lập tức tới ngay." Trọng Thanh Thu dường như là nhảy lên, tìm được bọn nhỏ rồi, cô làm sao có thể ngủ đến bây giờ chứ, trời cũng rạng sáng rồi... Lao nhanh ra khỏi phòng, bên ngoài loạn như bãi chiến trường vậy, chỗ này một đống chỗ kia một đống, đều là đồ ăn, hẳn Lê Minh Tùng đã sai người đưa tới.
Vừa mang giày, cô liếc vội ánh mắt qua đống đồ ăn trên bàn, thì ra anh đã sớm tìm được bọn nhỏ, vì sao cô không có một chút ấn tượng nào chứ?
Kích động lao vào thang máy bấm nút lên tầng thượng, khoảnh khắc nhìn thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trái tim cô có biết bao hạnh phúc: "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, lại đây cho mẹ ôm một cái."
Hai đứa nhỏ lập tức chạy như bay đến trước mặt cô. "Mẹ, mẹ không giận chúng con đúng không, có phải vậy không mẹ?"
"Hả..." Cô mơ hồ nhìn sang Lê Minh Tùng, không hiểu đầu đuôi ra sao.
Cô vừa nhìn sang anh, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức nhớ tới lời hứa Lê Minh Tùng đã nói khi trước, trong lòng vẫn có chút nhỏ thấp thỏm. "Cha, mẹ tỉnh dậy rồi, cha mau nói xin lỗi mẹ đi, sau này cũng không được phép bắt nạt mẹ nữa."
Lê Minh Tùng cười, hai đứa nhỏ này thật đúng là nghiêm túc, buông xuống pháo bông trong tay, anh đi tới bên cạnh Thanh Thu, cũng không để ý hai đứa nhỏ còn đang đứng ở đó, đưa tay ra ôm chặt lấy cô, véo nhẹ vào eo cô khiến cô vạn bất đắc dĩ tựa vào trước ngực mình, môi mỏng cũng lập tức dán lên vành tai cô. Tư thế mập mờ như vậy khiến cô muốn chạy trốn, thế nhưng bàn tay đang siết chặt eo cô căn bản không cho cô có cơ hội đó. Giọng nói của anh qua tiếng pháo truyền vào tai cô không rõ lắm, càng nghe, nhìn bọn nhỏ cô càng thấy đau lòng, thì ra là bởi vì như vậy.
"Buông ra, em muốn ôm hai đứa nhỏ một chút."
Lê Minh Tùng lúc này mới buông lỏng tay, mặc cô một lần nữa tới trước mặt bọn nhỏ, ngồi xuống, đôi mắt chăm chú nhìn ngắm chúng. Sau đó, cô hôn lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn, trơn trơn mềm mềm. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, sau này đừng bao giờ rời khỏi mẹ nữa, có được hay không? Mẹ đồng ý với hai đứa, sau này các con muốn gặp ai liền cho phép các con gặp người đó." Nếu để mặc hai đứa gan lớn tự ý rời khỏi cô, vậy chẳng bằng cô nắm hết thảy trong tay mình, ít nhất bất cứ lúc nào cũng có thể biết được hành tung của hai đứa. Bọn nhóc này, bây giờ cô cũng phải đấu trí dũng với hai đứa nó mới được.
"Mẹ, mẹ không trách chúng con sao?"
"Mẹ, sẽ không có chuyện mẹ không cần chúng con phải không?"
Cô nặng nề gật đầu, rất sợ bọn nhỏ không tin lại dùng sức gật mạnh lần nữa. "Không đâu, mẹ rất cần các con, trước nay vẫn là như vậy."
Trên mặt hai đứa nhỏ lập tức nở nụ cười kỳ lạ, nụ cười xưa nay cô cũng chưa bao giờ thấy qua. Hai cô bé cảm thấy thực vui vẻ, bây giờ, có cha cũng có mẹ, đêm giao thừa năm mới này, nguyện vọng gì cũng có thể thực hiện, bọn nhỏ nắm tay cô đứng lên. "Mẹ, chúng ta cùng nhau đốt pháo bông."
Nhiều pháo bông như vậy, mỗi người nắm trong tay một cái, huơ huơ trong bóng đêm, đốm lửa lấm tấm mang theo ánh sáng đẹp như vậy. Nghe tiếng cười của hai đứa nhỏ, trái tim Thanh Thu rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
Đêm hôm đó, trên sân thượng, bọn họ đốt tất cả pháo bông, chỉ muốn vĩnh viễn ghi tạc giờ khắc tươi đẹp này trong lòng.
Đốt hết pháo bông rồi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn còn chưa đã ngứa. "Cha, ngày mười lăm chúng ta lại đốt pháo nữa nhé."
Thanh Thu vờ giận, liếc các cô một cái. "Đến lúc đó nói sau."
"Không, con muốn mẹ và cha lúc đó sẽ lại cùng chúng con đốt pháo cơ."
Uy hiếp trắng trợn nha, giống như nếu bọn họ không ở chung một chỗ, hai cô bé tiểu quỷ này sẽ còn chạy nữa vậy.
Năm mới rồi, Thanh Thu cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu một cái.
Trở về căn hộ, Lê Minh Tùng luộc sủi cảo, cô cùng bọn nhỏ ngồi trong phòng khách chờ, nhớ tới những nguyên liệu nấu ăn đã mua sẵn ở nhà, đêm nay ngược lại không cần dùng đến rồi.
Mùi thơm của sủi cảo bay tới, cô cũng đói lắm rồi. Một bàn thức ăn kia cô lại chẳng ăn được nửa miếng, so với bọn nhỏ còn sốt ruột hơn, luôn miệng nói muốn ăn, thế nhưng cô vừa mới chui vào bếp liền bị Lê Minh Tùng đẩy ra. "Ra bên ngoài chờ đi, sắp được ăn rồi đây." Cô nhìn anh đeo tạp dề đứng trong bếp, đáy lòng chợt trào ra một cảm giác khó tả. Dù cho sau này có thế nào, đêm nay là một đêm rất đẹp, khởi đầu một năm mới, cũng là một khởi đầu rất ấm áp.
Nước tương, giấm, từng cái đĩa nhỏ một, hiếm khi thấy anh chuẩn bị tỉ mỉ như vậy. Trong lúc thức ăn còn đang nóng, anh bưng từng đĩa từng đĩa đặt trên bàn. Cô biết anh là vì cô, vì cô vẫn chưa được lót dạ chút gì.
Ti vi vẫn đang mở, tiếng pháo bên ngoài cho tới giờ vẫn chưa từng đứt đoạn. Dường như đây là giao thừa náo nhiệt nhất mà cô từng trải qua, chỉ vì, đã có anh.
Lâu như vậy không gặp, thật ra, anh có chút gầy đi.
Cầm đũa, nhưng chưa gắp xuống, không phải là không đói, mà thật sự chưa quen với sự ấm áp bất ngờ này.
"Chúc mẹ năm mới vui vẻ." Đầu tiên là Quỳnh Quỳnh.
"Chúc mẹ năm mới vui vẻ." Sau đó là Thùy Thùy.
"Còn cha thì sao?" Có người trong lòng đã ngấm mùi dấm chua, anh đang hâm mộ đến ghen tị.
Đêm giao thừa đầu tiên có đứa nhỏ chúc tết, hơn nữa còn là con gái mình, đưa tay móc trong ngực, lấy ra bốn cái bao lì xì, phát cho một đứa hai cái. "Nào, đây là tiền mừng tuổi."
"Cha, sao lại có hai cái?"
Anh cười cười, sau đó ngẩng đầu liếc Thanh Thu. "Cái còn lại là của mẹ các con."
Úi, ngay cả cái này cũng chuẩn bị cho cô, liếc anh một cái, cô không nói gì ăn một miếng sủi cảo, nhân bên trong thật lớn. Cần tây thịt heo, bên ngoài thêm chút ớt xanh, mùi vị không tệ.
"Cám ơn cha, cám ơn mẹ." Cũng không mở ra xem, hai đứa nhỏ đối với tiền hình như không có hứng thú lắm, chỉ có hứng thú với việc cha và mẹ sẽ ở chung một chỗ, hai người ai cũng không tức giận là được. Vậy nên, bọn nhỏ lúc nào cũng chú ý tới biểu hiện lúc ở cạnh nhau của Lê Minh Tùng và Thanh Thu, vừa rồi cha cầm ra hai bao lì xì đã khiến hai đứa nhóc có phần yên tâm hơn.
Lê Minh Tùng trìu mến xoa đầu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, trước kia anh vẫn cho rằng mình sẽ không thích trẻ con, vậy mà không nghĩ tới, đối với hai bảo bối nhỏ này lại yêu thương khó diễn tả thành lời.
"Thanh Thu, tôm này không tệ đâu, em ăn một miếng đi." Anh gắp một con tôm đặt vào bát của Thanh Thu.
Nhìn con tôm, đôi đũa trên tay Thanh Thu ngừng một lát, thế nhưng ngay sau đó, cô phát hiện ánh mắt bọn nhỏ đang quét tới, liền tùy ý gắp lên. Anh đã lột vỏ, chấm nước tương cho cô, cắn thử một miếng, thật thơm, quả nhiên là rất ngon.
"Cha, cha thiên vị, chỉ cho bóc tôm mẹ, chúng con cũng muốn." Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhìn cảnh tượng này lại càng thêm vui vẻ, mẹ và cha đã làm hòa rồi, thế này thật tốt nha.
Một bữa cơm rất ấm áp ngọt ngào, cảm giác có được một mái ấm, cũng là điều trước nay Thanh Thu hằng mơ ước. Thế nhưng hiện tại, cô vẫn là cảm thấy những thứ này không chân thực chút nào, nếu như không phải Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cố ý đến tìm Lê Minh Tùng, có lẽ, một nhà bốn người bọn họ sẽ không thể ngồi chung với nhau.
Ăn xong sủi cảo, tiếng chuông không giờ cũng đã điểm. Bọn nhỏ ngáp dài. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, tới đây ngủ với mẹ." Cô quyết định ba mẹ con nằm chung một cái giường, dù sao, giường ở đây cũng khá lớn, không giống với chiếc giường nhỏ ở chỗ của cô. Ở đó chính là ba mẹ con ngủ chung, cô sớm đã thành thói quen, huống chi, bọn nhỏ mất tích lâu như vậy, bây giờ cô chỉ muốn lập tức ôm vào ngực, mới cảm giác đây là sự thật.
Thùy Thùy nhìn Quỳnh Quỳnh một chút, Quỳnh Quỳnh nhìn Thùy Thùy một chút, Quỳnh Quỳnh trợn hai mắt nói: "Mẹ, con và Thùy Thùy một cái giường, chúng con không muốn ngủ chung giường với mẹ." Bạn bè ở nhà trẻ đều nói vậy, bình thường đều là cha và mẹ chung một phòng chung một giường, lúc trước ở biệt thự cũng là như vậy. Cho nên, nếu như cha và mẹ đã làm hòa rồi, dĩ nhiên sẽ nằm chung một cái giường ngủ, nếu như mẹ ngủ cùng hai đứa, vậy chứng tỏ...
Quỳnh Quỳnh không dám nghĩ tới.
Thanh Thu bật cười. "Trước kia mẹ ở đây đều là ở gian phòng này mà?"
"Vậy cha thì sao?" Thùy Thùy không ngần ngại chỉ ra, mặc dù có buồn ngủ, thế nhưng tư duy vẫn còn rất tỉnh táo.
Lê Minh Tùng giơ tay ôm lấy eo Thanh Thu. "Mẹ lo các con khi ngủ sẽ sợ vì tiếng pháo quá lớn, nếu như các con không sợ, vậy giao mẹ cho cha nhé."
"Không sợ, không sợ, chúng con chẳng sợ chút nào hết. Mẹ, mẹ ngủ cùng cha đi." Đẩy Thanh Thu dựa vào Lê Minh Tùng gần hơn, hai cô con gái này của cô chuẩn bị bán cô cho Lê Minh Tùng rồi. Thật là thiên tính của phụ nữ, cô đã bị các con đánh bại rồi.
Thôi, ngày tết, cô hy vọng bọn nhỏ có thể thật vui vẻ. "Nhanh đi tắm, sau đó đi ngủ đi."
"Mẹ ngủ ngon." Hai đứa nhóc đi tắm, Thanh Thu đeo tạp dề định thu dọn phòng bếp một chút.
"Thanh Thu, không cần làm, ngày mai để người ta quét dọn là được rồi. Mau đi tắm đi, nhìn em kìa, cả thân đầy mùi rượu." Anh tiện tay cởi tạp dề ngang hông cô, đẩy cô vào phòng mình.
Quay đầu nhìn bọn nhỏ đã khép cửa phòng lại chuẩn bị ngủ, cô thấp giọng nói: "Em ngủ trên ghế sa-lon."
"Vẫn còn giận sao?" Anh cười, lại khiến cô như cảm thấy như mắc nợ, cô làm anh chịu thiệt. Cô chẳng tức giận, chỉ là cảm thấy không đáng.
Cô lắc đầu một cái. "Không, em chẳng giận gì cả, hôm nay ở tạm chỗ này đón năm mới, ngày mai em sẽ cùng bọn nhỏ quay về."
"Tại sao?" Bàn tay nắm tạp dề đột nhiên căng thẳng, nếu như đó không phải một miếng vải mà là quả trứng gà, có lẽ đã sớm bể nát, vỏ trứng cũng đã rơi đầy đất.
"Không phải đã bên nhau đón năm mới hay sao, như vậy là đủ rồi. Cám ơn anh đã giúp em tìm hai đứa nhỏ." Nói xong, cô xoay người đi về phía chiếc ghế sa- lon, ngay cả tắm cũng không tắm nữa, chỉ chờ trời sáng liền dẫn con rời đi.
"Trọng Thanh Thu, em có ý gì vậy?" Anh đã nói xin lỗi, khi đó Phương Thu suýt chút nữa sinh non, anh bị dọa sợ. Đứa trẻ mặc dù không phải là của anh, thế nhưng, đứa trẻ vẫn luôn là mong ước của Phương Thu, thể chất của cô ta rất khó mang bầu, vất vả lắm mới có được một đứa, cô ta dĩ nhiên muốn sinh ra. Anh thích nhìn Phương Thu cười, cô cười lên là đẹp nhất. Yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả đứa trẻ của cô anh cũng thích, chỉ cần là thuộc về cô, anh đều thích.