Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 148: Không liên quan đến anh



Lê Minh Tùng anh sẽ thật sự làm viện binh đó. Suy nghĩ một chút, Thanh Thu mới lên tiếng: "Nếu đã làm tài xế, vậy thì chỉ chuyên tâm lái xe, không được can thiệp vào bữa ăn của em và con, kể cả lúc đi dạo phố." Như vậy, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cô. Hôm nay cô căn bản không muốn anh đi theo, cô thật sự phải đến gặp Bùi Minh Vũ, đã hẹn anh ta đi ăn cơm rồi.

"OK." Lê Minh Tùng làm một động tác tay OK, ngay sau đó liền dẫn bọn nhỏ ra ngoài.

Đi tới phòng khách, Lê Minh Tùng tiện tay lấy một bộ quần áo từ dưới ghế vắt lên cánh tay, Thanh Thu nhìn sang, lại là màu tím đậm. Cúi đầu nhìn kỹ áo khoác trên người mình một chút, cô định mở miệng nói gì đó, Lê Minh Tùng đã nắm tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi ra khỏi phòng, khiến cô không thể làm gì khác hơn ngoài bước nhanh theo sau. Trước mặt bọn nhỏ, cô thế nào cũng không tiện phát tác, anh dựa vào đâu mặc áo khoác tiệp với màu áo của cô chứ?

Mặc dù một cái màu đậm một cái màu nhạt, cũng đều là màu tím giống nhau, nhìn một cái liền biết...

Bất chợt, cô nghĩ ra, cái áo khoác trên người cô đây chính là do anh chọn.

Thế nhưng cũng ra khỏi nhà rồi, hơn nữa chẳng đổi được. Lê Minh Tùng đưa cho cô có một chiếc áo gió, bên trong còn có một chiếc áo tơ tằm cổ cao, rất ấm áp. Có thể mặc trong lúc dùng cơm, thế nhưng hiện tại thời tiết thế này, tuyệt đối không thể nào mặc được.

Ngồi vào trong xe anh, Thanh Thu cố ý ngồi ở hàng ghế sau, Lê Minh Tùng cũng chẳng nói gì, hiếm có khi anh lại tốt tính như vậy. Xe vừa khởi động, anh liền hỏi: "Đi đâu đây?"

Thanh Thu nhìn đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ hẹn rồi, cô đã hẹn Bùi Minh Vũ ăn cơm ở quán Cửu Giai. Đây là quán ăn được rất nhiều người yêu thích ở thành phố T, mùng một đầu năm nhất định phải dậy sớm ăn một bữa đệ nhất phong phú ở "Quán cơm Cửu Giai."

"Ừm, Trọng Thanh Thu, anh cảm thấy em hẳn là nên đổi địa điểm." Lê Minh Tùng vừa lái xe vừa nói.

"Tại sao?"

"Bởi vì tối hôm qua Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cả em nữa đã ăn một bữa cơm giao thừa, chính là của Cửu Giai đó. Tối hôm qua vừa mới ăn rồi, anh đề nghị em chọn nhà hàng khác đổi khẩu vị một chút đi. Có một nhà hàng có sân vườn, rất đẹp, chi bằng em gọi điện thông báo cho anh Bùi đổi địa điểm cũng được."

"Không cần, Minh Vũ tối hôm qua cũng không ăn ở Cửu Giai, đây là địa điểm anh ấy chọn." Cô cố ý nói là Bùi Minh Vũ chọn, mặc dù không hẹn mà cùng liên hệ với hai người đàn ông, nhưng đau một lần nhớ cả đời, lần này, cô tuyệt sẽ không làm một người phụ nữ quay đầu, kiểu gì cũng sẽ không địch lại uy phong của Lê Minh Tùng. Nhìn anh, liền giống như mắc nợ, từ trước đến nay anh cũng chỉ coi cô là thế thân của người khác mà thôi.

Làm thế thân một thời gian, rồi cũng đến lúc cũng bị chán ghét. Cô cũng là người, còn là một người phụ nữ, cô không muốn làm thế thân của bất kì ai.

Lê Minh Tùng không nói gì nữa, lái xe với tốc độ đều đặn về phía quán cơm Cửu Giai, đó là một quán cơm rất nổi danh ở thành phố T, rất có mùi vị của gia đình, ngày thường đã chật kín người, huống chi là ngày nghỉ lễ. Mùng một đầu năm, rất nhiều người có mặt mũi cũng muốn dùng cơm ở chỗ này.

Đến nơi, xe mới vừa dừng lại, Thanh Thu liền dắt Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh xuống xe. Lê Minh Tùng không thể làm gì khác, đành lái xe về phía bãi đậu xe, trơ mắt nhìn ba mẹ con đi về phía cửa Cửu Giai. Trong kính chiếu hậu anh nhìn thấy Thanh Thu đã cầm lên điện thoại di động, cô vừa gọi điện thoại vừa đi vào nhà hàng, hai cô bé bên cạnh giống hai thiên sứ nhỏ vậy, thu hút ánh mắt rất nhiều người.

Lê Minh Tùng lẳng lặng ngồi ở trong xe, cô không để cho anh tham gia, vậy anh cũng chỉ có thể ngồi trong xe chờ. Ba mẹ con cô ăn, anh ngồi nhìn. Không đúng, anh có mang theo bánh mì mà. Mùng một đầu năm, Trọng Thanh Thu dẫn bọn nhỏ đi ăn tiệc lớn, anh liền ở trong xe nhai bánh mì vậy.

"Minh Vũ, em đến rồi, đang đứng ở cửa." Thanh Thu nhìn bốn phía, hình như không nhìn thấy Bùi Minh Vũ.

"Đứng ở đó chờ anh, anh lập tức ra cửa đón em." Bùi Minh Vũ vừa nói chuyện vừa nhìn về phía cửa, quả nhiên trông thấy Thanh Thu cùng bọn nhỏ, anh ta vui vẻ đi tới. Thật sự là đã lâu không gặp, cô vẫn như trước xinh đẹp mê người. Cho dù là áo khoác rộng thùng thình cũng không che được vóc người hoàn hảo. "Thanh Thu, anh ở đây." Vừa đi vừa vẫy tay với cô, Thanh Thu rốt cuộc cũng nhìn thấy anh ta.

"Cha nuôi..."

"Mẹ nuôi..."

Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đồng thời hô lên, thế nhưng gọi ra miệng lại không giống nhau.

Một người là cha nuôi, một người là mẹ nuôi.

Quỳnh Quỳnh chạy về phía Bùi Minh Vũ, trong thế giới của bọn nhỏ, cha nuôi cũng là giỏi nhất. Hai đứa rất thích cha nuôi, thế nhưng Thùy Thùy vẫn đứng im, cô bé kéo kéo vạt áo Thanh Thu. "Mẹ, mẹ nhìn kìa, mẹ nuôi đang nhìn chúng ta đó."

Nhìn theo hướng ngón tay Thùy Thùy chỉ, Thanh Thu nhìn thấy Phương Thu, thật sự là cô ta. Lúc này Phương Thu đang ngồi trước một cái bàn trong phòng ăn thẳng hướng cô, nụ cười trên miệng hiền hòa trìu mến. Cô ta thích Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, có lẽ cũng đã nhìn thấy cô.

Những lúc như vậy, nếu như không chào hỏi một câu thì thật bất lịch sự quá. Vì vậy, Thanh Thu nói với Bùi Minh Vũ: "Minh Vũ, em nhìn thấy một người bạn, em dắt con qua đó chào hỏi, anh đợi ở bàn kia nhé? Lát nữa em sẽ quay lại tìm anh."

"Ừ, ở đại sảnh nhé. Anh sẽ gọi lẩu, lẩu của Cửu Giai đều đặt ở đại sảnh. Anh cảm thấy ăn lẩu rất có không khí năm mới, hơn nữa cũng có thể gọi thêm thức ăn. Vừa ăn lẩu vừa ăn những món khác, nhất cử lưỡng tiện. Nên anh trực tiếp gọi lẩu ở đại sảnh. Thanh Thu, em không phản đối chứ." Đã lâu không gặp Bùi Minh Vũ rồi, anh ngược lại còn nhiều lời hơn.

" Được, tùy anh gọi đi, em đi một chút sẽ quay lại." Vừa nói chuyện, cô đồng thời cũng nhìn thấy Phong Thiếu Dương, Ninh Tử Tô, Vũ Hương và Tiểu Vũ, còn có một cậu con trai cô chưa từng gặp mặt, đó hẳn là Cường Cường đi.

Thật không nghĩ tới Ninh Tử Tô lại gọi đủ tất cả người nhà tới đây cùng ăn cơm, chỉ là, bà đã gọi thiếu một người rồi.

Lê Minh Tùng, chẳng lẽ không phải là con trai của bà sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Thanh Thu không kìm được nỗi tức giận. Có mẹ như vậy quả thực cũng giống như không, khiến cô bất giác chợt cảm thấy rất thương Lê Minh Tùng, nghĩ đến anh bây giờ một mình ngồi trong xe chờ cô, cô đột nhiên cảm thấy không đành lòng. Nếu như không phải là Bùi Minh Vũ cùng ăn cơm với cô, cô nhất định sẽ gọi Lê Minh Tùng tới nói cho Ninh Tử Tô biết, Lê Minh Tùng anh cũng có gia đình.

"Chúc mừng năm mới, mẹ nuôi. Chúc mừng năm mới bà nội." Thùy Thùy chúc tết mọi người, nhưng đến lượt Phong Thiếu Dương và Phong Vũ Hương cô bé liền dừng lại, cô nhóc chưa biết hai người này.

"Thùy Thùy, đây là cậu hai anh, đây là mẹ anh." Tiểu Vũ đứng lên kiêu ngạo giới thiệu. "Chúc mừng năm mới, dì Trọng."

"Chúc mừng năm mới, chú. Chúc mừng năm mới, dì." Quỳnh Quỳnh cũng chúc tết, không chịu yếu thế hơn Tiểu Vũ một chút nào.

Thanh Thu mới vừa định lên tiếng, Phương Thu liền vẫy tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. "Lại đây, lại đây cho dì nhìn chút nào, hai đứa cao thêm rồi."

"Dì, dì có phải sắp sinh rồi hay không?" Nhìn chiếc bụng tròn vo của Phương Thu, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng nhau xuýt xoa. Có điều, hai đứa nhỏ đều không dám cách cô ta quá gần, sợ không cẩn thận đụng phải tiểu Bảo bảo trong bụng dì mà làm đau tiểu Bảo bảo.

"Ừ, sắp rồi."

Thùy Thùy nháy mắt một cái. "Sẽ là một em trai hay là em gái nhỏ đây?"

"Thùy Thùy..." Thanh Thu khẽ gọi, trước mặt nhiều người như vậy, con nít thật không nên nói nhiều, sinh nam hay nữ cũng là chuyện của nhà người ta.

"Ừm, có lẽ là con trai đi, như vậy liền trai gái song toàn rồi." Ngay lúc Thanh Thu gọi Thùy Thùy, Phong Thiếu Dương ngồi cạnh Phương Thu chợt thản nhiên lên tiếng.

Dường như một câu nói rất tùy ý, lại khiến cho Phương Thu hơi đổi sắc mặt, mỗi một người ngồi đây đều hiểu Phong Thiếu Dương có ý ám chỉ gì, chỉ là bọn nhỏ nghe không hiểu mà thôi. "Chú, có phải sinh đôi một nam một nữ hay không?" Quỳnh Quỳnh rất nhanh liền nghĩ tới khả năng đó.

"Ha ha, chú thực ra cũng muốn như vậy. Có điều, trong bụng mẹ nuôi của cháu chỉ có một đứa nhỏ mà thôi. Này bạn nhỏ, cháu tên là gì?"

"Quỳnh Quỳnh ạ." Quỳnh Quỳnh cười một tiếng, "Chú, chú và cha cháu trông giống nhau."

Ừ, cho nên cháu trông cũng giống chú đấy." Lại là một câu nói rất tùy ý, cũng tuyệt đối có thể khiến cho người ta liên tưởng vẩn vơ.

Năm mới, Thanh Thu thật không nghĩ Phong Thiếu Dương sẽ nói lời như vậy. Đông người, Phương Thu nghe xong cũng chẳng có phản ứng gì, trên gương mặt tinh xảo vẫn là nụ cười mỉm. Bởi vì đang có bầu, cô ta mập lên một chút, nhưng cũng không chút nào ảnh hưởng đến sắc đẹp của cô ta, nhất cử nhất động còn mang theo vài phần dịu dàng khiến người ta thương tiếc, rằng cô ta đẹp thật.

Bất kể ra sao, cô ta đều bất hạnh.

Gả cho một người mình không yêu chính là bất hạnh, Thanh Thu có chút không đành lòng. "Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, chúng ta đi thôi, đừng để cha nuôi chờ lâu sốt ruột."

Lúc đó, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mới chịu theo cô rời đi. Ninh Tử Tô lại chợt lên tiếng: "Chờ chút, bà nội có bao lì xì đây, nào, mỗi đứa một phần." Ninh Tử Tô lần lượt đặt hai bao lì xì vào tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. "Cao hơn, xinh đẹp hơn nhé. Trưởng thành nhất định sẽ xinh đẹp hơn so với mẹ các cháu. Cha đâu? Sao lại không cùng đi?"

Câu này bà hỏi quả thực có ác ý. Thanh Thu rõ ràng đã nói dẫn bọn nhỏ tới gặp cha nuôi, nhưng Ninh Tử Tô căn bản không nể mặt Phương Thu, vẫn nhắc đến Lê Minh Tùng.

Trẻ nhỏ đơn thuần, cũng không biết nói dối. Người lớn hỏi cái gì liền trả lời cái nấy, vả lại, bọn nhỏ đều biết Ninh Tử Tô là bà nội, mặc dù không thường hay lui tới, nhưng hai chữ bà nội liền biểu hiện đó là người thân. Ninh Tử Tô cũng là người thân của hai đứa nhỏ.

"Bà nội, cha ở bên ngoài, đang chờ chúng cháu ở trong xe."

Trên bàn ăn, trừ Phong Thiếu Dương và bọn nhỏ, dường như tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Quỳnh Quỳnh mới nói xong cũng phát hiện bầu không khí có chút không đúng, vội vàng nắm tay Thanh Thu. "Mẹ, chúng ta đi thôi, cha nuôi đang chờ mà."

"Ha ha, thảo nào tối qua không gọi điện, hóa ra là hôm nay đã hẹn gặp mặt nhau, anh trai thật đúng là chăm chỉ. Thanh Thu, cô không sợ cô mới xuống xe, lát sau lại có một người phụ nữ khác bước lên hay sao?”

Vẫn là câu nói ngạo mạn vô tình như vậy, người Phương Thu cứng đờ, sắc mặt dần dần trở nên tái nhợt, hai tay ôm bụng dáng vẻ tựa hồ rất thống khổ. Thanh Thu thản nhiên nói: "Ngài Phong, đó là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."

Câu nói nhẹ như gió thoảng mây bay này khiến Ninh Tử Tô phải thầm khen Thanh Thu trong bụng. "Thiếu Dương, con nói ít đi mấy câu không được sao."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.