Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 162: Mây gió thoảng qua



Hoàng Cảnh Hưng lướt mắt nhìn qua bàn mà hai cô bé và Lê Minh Tùng đang ngồi, trong lòng đã hiểu rõ, hắn ta mỉm cười, "Thanh Thu, đã đến thì hãy chơi vui vẻ, không cần để ý đến anh, anh thật sự chỉ muốn nhìn thấy em và hai đứa trẻ là được." Hắn có chút ngại ngùng, dường như không muốn làm phiền cô và Lê Minh Tùng và cả hai đứa trẻ.

"Vậy tôi dẫn tụi nó đi bơi đây, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rất thích bơi."

"Đi đi." Đứng cách hai cô bé rất xa, hắn vẫy tay với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, mỉm cười rồi đi đến chỗ bàn hai người trong phòng mà ngồi xuống, có lẽ chỉ có một mình hắn ta.

Thanh Thu bước nhanh đến chỗ hai đứa trẻ, ra sức bỏ qua bóng dáng hiu quạnh ở trước cửa sổ, sớm biết như vậy, năm đó hắn hà tất phải chọn như vậy?

Nhưng cuộc đời con người, bước qua mỗi giai đoạn khó khăn cũng không muốn xóa bỏ nó, đó đều là những bằng chứng cho sự trưởng thành của con người, thật ra đứng trên lập trường của hắn, năm đó, có lẽ hắn ta không làm sai, dù sao thì hắn ta cũng từng rất huy hoàng ở thành phố T.

Nhưng hiện giờ, tất cả chỉ là mây gió thoáng qua, khi từ bỏ Cận Như Tuyết, cuộc sống của hắn ta ở thành phố T chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng hắn ta vẫn đưa ra sự lựa chọn như vậy.

Tội tình gì phải làm như vậy chứ?

"Mẹ, chú đó con biết, trước kia chú ấy từng đến cửa hàng của chúng ta, ngày mà chúng ta dọn nhà chú ấy còn lái xe uống rất nhiều rượu……"

"Thùy Thùy, con biết chú ấy à? Nói cho cha biết chú ấy là ai?" Lê Minh Tùng giả vờ không biết gì mà hỏi, rõ ràng biết hắn ta là ai nhưng anh vẫn cố ý hỏi.

Thanh Thu đưa mắt nhìn anh, không chút thiện cảm mà nói: "Đi thôi, chúng ta đi bơi."

"Em không cần để ý đến hắn ta à?" Anh lớn tiếng hỏi, mặt còn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại có chút ghen tuông, Hoàng Cảnh Hưng sao lại đến đây, đương nhiên là có liên quan đến Trọng Thanh Thu, bằng không, làm sao Hoàng Cảnh Hưng biết được cô và hai đứa trẻ ở đây.

Biểu cảm của Lê Minh Tùng thật sự rất khó chịu, Thanh Thu vốn dĩ định nói không cần quan tâm đến Hoàng Cảnh Hưng, nhưng thấy biểu cảm khó chịu của Lê Minh Tùng cô liền nói: "Đợi khi trở về em sẽ hẹn với anh ta."

"Ừ, được rồi, chúng ta đi thôi." Lê Minh Tùng lạnh lùng trả lời, sắc mặt tuy không có chút thay đổi gì, nhưng giây phút u ám đó không thể nào thoát được khỏi tầm mắt của Thanh Thu, thế nào, anh thật sự rất nghiêm túc sao?

Nhưng cô thì không còn sự nghiêm túc của lúc trước nữa.

Thì ra, buông bỏ tất cả lại thoải mái như vậy, cảm giác đó thật sự rất rất tốt.

Sống vì bản thân mình, cô không còn là gì của ai.

Thanh Thu nắm lấy tay Thùy Thùy, Lê Minh Tùng liền vội vàng gọi Quỳnh Quỳnh qua nắm lấy tay Quỳnh Quỳnh, bốn người thong thả bước vào thang máy, trước cửa sổ sau lưng, Hoàng Cảnh Hưng đang sững sờ nhìn về phía bốn người Lê Minh Tùng, rất lâu sau đó cũng không xoay đầu lại, hắn ta chỉ muốn đến nhìn cô, nhìn từ xa cũng được, nhưng giờ phút này, hắn ta lại thật sự muốn theo đuổi cô……

Cuối cùng, hắn vẫn kiềm lại được, nhưng vẫn không chịu được mà đứng nhìn cô từ xa.

Thì ra, khi đã yêu một người thì rất khó buông tay, lúc đầu là hắn sai lầm, nhưng phải dùng thời gian tận bảy năm mới hiểu ra tất cả, nhưng đã quá muộn rồi, hiện giờ, cô đã làm mẹ, chỉ với sự tồn tại của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, nếu Lê Minh Tùng muốn tranh giành với hắn ta thì hắn cơ bản chẳng có phần thắng, hoặc có lẽ hắn không xứng đáng, nên đành bảo vệ cô từ đằng xa, chỉ cần mọi thứ của cô đều ổn là được.

Biến suy nghĩ thành sự chúc phúc, chỉ có trời mới biết hắn ta đã dùng bao nhiêu dũng khí, nhưng từ giờ trở đi chỉ có sự cô đơn và lẻ loi ở bên cạnh hắn.

Tay cầm chiếc muỗng giơ lên không biết đã bao lâu, cuối cùng, tất cả canh trên muỗng đều đổ hết xuống bàn rồi nhỏ giọt lên quần hắn ta, cảm giác lạnh khiến hắn bất ngờ bừng tỉnh, vội vàng lấy khăn giấy lau vết canh bị đổ, đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên lại thì bốn người hai lớn hai nhỏ kia đã biến mất không thấy bóng dáng trong thang máy.

Đây, chính là sự lựa chọn mà lúc đầu hắn ta muốn sao, là hắn đã đích thân đẩy cô cho Lê Minh Tùng.

Điện thoại truyền tới tiếng nhắc nhở tin nhắn, khiến hắn ta vô thức mở tin nhắn ra xem, cứ nghĩ rằng đó là tin nhắn mà cô gửi lại khi vừa đi chẳng bao lâu, nhưng không ngờ chính là dãy số điện thoại khiến hắn căm ghét kia, Cận Như Tuyết biết hắn ta sẽ không bắt máy, nên cô ta gửi tin nhắn đến nói với anh một số chuyện, nhưng tất cả đều là những chuyện khiến hắn thấy chán ghét.

Mở tin nhắn ra, những chữ có hình khối vuông đập vào đôi mắt đen láy của hắn ta: Hoàng Cảnh Hưng, anh còn không trở về thì tôi sẽ hủy hoại cô ta, anh có tin không?

Thật là đáng ghét, hắn ta không sợ Cận Như Tuyết sẽ đối xử ra sao với mình, nhưng hắn thật sự sợ Cận Như Tuyết sẽ đối phó Thanh Thu và hai đứa trẻ, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, "Cô không sợ Lê Minh Tùng sao? Anh ta sẽ không cho phép cô làm vậy đâu."

"Haha, anh cứ đợi đi, nếu anh còn không quay về, tôi sẽ khiến anh hối hận."

Hắn ta chau mày, tin nhắn đó hắn không hề trả lời lại, chỉ lo lắng mà đứng dậy, không còn tâm trạng để tiếp tục ăn nữa, chỉ muốn đi xem xem cô và hai đứa trẻ có an toàn hay không, hắn ta đã sớm biết bản thân không xứng đáng bước vào thế giới của cô, nhưng hiện giờ hắn thật sự không yên tâm.

Hắn vội vàng gọi một người phục vụ đến, "Xin hỏi ở gần đây có chỗ nào có thể bơi được không?"

"Hình như là không có." Phục vụ rõ ràng là người mới, chỉ tùy tiện trả lời, "Nhưng mà vào mùa hè thì có thể đến bờ biển để bơi."

Lời này nói ra chẳng khác gì không nói, hắn ta mỉm cười gật đầu, "Cảm ơn."

Nụ cười hào hoa phong nhã này khiến cho ánh mắt của nữ phục vụ bỗng chốc ngẩn ngơ, "Tiên sinh, anh đợi đã, để tôi đi hỏi những đồng nghiệp khác giúp anh."

Hoàng Cảnh Hưng yên tĩnh đứng trong phòng, vào giờ phút này, hắn thật sự chỉ còn lại sự cô đơn và lẻ loi, ngoài ra thì hắn không còn gì nữa.

Nữ phục vụ quay lại rất nhanh, "Tiên sinh, cách khách sạn của chúng tôi hai kilomet có một trung tâm suối nước nóng, ở đó có một hồ bơi rất lớn, nhưng tôi vừa nghe đồng nghiệp nói nơi đó đã bị người ta bao ba ngày, bạn trai cô ấy muốn đưa cô ấy đến đó cũng không được."

"Cảm ơn." Nở nụ cười cảm kích, hắn ta xoay người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, xem ra, Lê Minh Tùng sẽ đưa Thanh Thu và hai đứa trẻ đến trung tâm suối nước nóng đó.

Nghĩ đến dáng vẻ Thanh Thu thay đồ bơi xuất hiện trước mặt Lê Minh Tùng, đột nhiên lúc này Hoàng Cảnh Hưng cảm thấy máu trong người mình sôi lên sùng sụt, hình như vào một ngày hè của năm đó, cô mặc một chiếc áo thun và một chiếc quần ngắn mồ hôi đầm đìa tập chạy tám trăm mét trong bãi tập của trường, mồ hôi khiến cho quần áo của cô dính chặt vào người, giống như một lớp da khác của cô khiến cho đường cong của cô hiện lên rất rõ, vì thế đã thu hút không ít ánh mắt của các bạn nam, hắn ta chạy qua, khoác một chiếc áo sơ mi lên người cô, cùng cô chạy đến điểm cuối cùng, sau đó, hắn ta và cô cùng nằm lên bãi cỏ bên đường, nhìn thấy lồng ngực nhấp nhô của cô, hắn ta nói với cô, hắn ta sẽ ở bên cô cả đời này.

Lúc này nghĩ lại, khung cảnh đó cứ như vừa xảy ra vào ngày hôm qua, nhưng lại bị năm tháng xóa mờ đi dấu vết.

Năm đó người hứa hẹn đã mắc sai lầm mà buông tay tất cả, khiến cho mọi thứ không thể nào cứu vãn được.

Chung quy thì hắn không còn xứng đáng để nhớ lại cô gái thuần khiết trong ký ức đó nữa.

Cô đã trưởng thành, không còn ngây thơ như ngày xưa nữa, cô sẽ dùng đôi vai yếu ớt của mình để gánh vác cả bầu trời vì hai đứa con của cô.

Xe của Lê Minh Tùng chạy không nhanh cũng không chậm, cửa sổ xe được mở ra, mùi thơm của hoa tươi hòa với hơi thở của biển ùa vào xe, nơi có phong cảnh đẹp thế này thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, "Cha, còn bao lâu nữa?" Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã không ngồi yên được nữa, hai cô bé chỉ muốn đến chỗ bơi thật nhanh.

"Sắp rồi, khoảng hơn một phút nữa là đến."

"Woa……" Hai cô bé hoan hô, chỉ muốn xe chạy đến đó thật nhanh, trời đông lạnh lẽo, nhưng bọn trẻ con cứ muốn đi bơi.

Bỗng nhiên sắc mặt của Quỳnh Quỳnh hơi trầm ngâm, "Mẹ, cha nuôi tại sao không đi cùng chúng ta?"

"Cha nuôi đang bận, lần sau ba nuôi sẽ dẫn hai đứa đến."

"Hay quá hay quá, cha nuôi dạy con bơi rất là tốt."

Lê Minh Tùng xoay đầu lại nhìn Thùy Thùy một cái, "Hôm nay cha sẽ dạy hai đứa." Anh chưa từng dạy hai cô bé, bằng không anh nhất định sẽ dạy giỏi hơn.

Thanh Thu mỉm cười, đột nhiên phát hiện thật ra đàn ông quan tâm đến thể diện hơn cả phụ nữ.

Xe vừa dừng lại, Thanh Thu liền biết, thì ra anh đưa mọi người đến suối nước nóng, một chân để trong xe một chân để ngoài xe, cô thấy hơi do dự, "Lê Minh Tùng, anh xác nhận ở đây có thể bơi sao?"

"Ừ, đi thôi." Anh chẳng chút do dự, thúc giục cô và hai đứa trẻ mau chóng xuống xe.

Khi anh bước vào trung tâm suối nước nóng thì liền có một cô gái hướng dẫn xinh đẹp đưa bọn họ men theo hành lang đi xuống, đi đến cuối đường thì quẹo qua trái, cánh cửa gỗ xinh xắn liền được mở ra, ngay lập tức, một luồng khí nóng ùa vào mặt, một cái hồ nước nóng rất to với làn khói bốc lên từ bên dưới, khiến cho cô mơ màng vì không nhìn rõ được đáy hồ, ở đây mô phỏng không gian tiên cảnh, bên tai cô lập tức mang lên tiếng hoan hô của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, khiến cho cảm giác lạc giữa chốn tiên cảnh lập tức vụt tắt, đồng thời cũng khiến cho Thanh Thu giật mình tỉnh táo lại, thì ra, anh muốn dẫn bọn trẻ đến đây bơi, nơi đây thật rộng lớn, hơn nữa, hồ bơi to thế này mà không thấy bóng người, ở đây tuyệt đối là không gian riêng tư, bọn trẻ con có thể bơi đùa thỏa thích.

"Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mang quần bơi của cha đến đây, sau đó thì đi thay đồ bơi với mẹ." Lê Minh Tùng mỉm cười chỉ huy hai cô bé.

Hai cô bé Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức cúi đầu chạy đi tìm túi của mình, sau đó mang quần bơi của Lê Minh Tùng đến đưa cho anh, "Cha, của cha này."

"Được rồi." Anh cầm lấy, đi đến phòng vệ sinh nam bên cạnh để thay đồ, anh sợ đặc trưng nam tính của mình sẽ làm hai cô bé hoảng sợ.

"Mẹ, đi thôi, ở đây nóng quá, đi thay đồ bơi sẽ không nóng nữa."

Cô mỉm cười, "Mẹ giúp hai đứa thay đồ nhé." Cô đột nhiên cảm thấy sợ, cô sợ mình lại không mặc quần áo xuất hiện trước mặt anh, nghỉ đến đôi mắt anh nhìn cô, sâu như một cái hố, cô liền cảm thấy hoảng sợ.

"Còn mẹ thì sao?"

"Mẹ nhìn hai đứa bơi là được rồi."

"Không được, lần trước mẹ không bơi cùng tụi con, lần này mẹ nhất định phải bơi cùng tụi con mới được."

Tim cô đập "thình thịch thình thịch", cô thật sự không muốn thay đồ bơi, "Thôi, mẹ xem hai đứa bơi là được rồi." Cô kiên quyết, ngoan cố hơn bất kì ai.

"Huhu, mẹ xấu quá, ở đây đâu có cát đâu, mẹ ngồi một mình bên trên sẽ rất buồn chán, hơn nữa, mẹ không công bằng, tụi con và cha đều mặc đồ bơi, tại sao mẹ lại không mặc?"

Cô không nói lời nào, Quỳnh Quỳnh tuy vẫn còn nhỏ, nhưng khi hỏi ra thì câu hỏi luôn sắc bén, khiến cô thậm chí không chống đỡ được, cô suy nghĩ rồi dịu dàng nói: "Mẹ hay bị chảy máu cam, sợ sẽ làm dơ nước trong hồ mất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.