Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 163: Tràn đầy sức sống



"Thanh Thu, thay đồ đi, nước nóng thế này rất có lợi cho sức khỏe, chuyện chảy máu cam của em đợi qua tết anh sẽ sắp xếp thời gian đưa em đi kiểm tra, cứ để chảy máu như vậy là không tốt, phải kiểm tra triệt để một lần mới ổn." Lê Minh Tùng làm rất nhanh, thay xong đồ bơi thì đứng bên ngoài chen vào nói.

"Mẹ xem đi, đồ bơi của mẹ rất là đẹp, màu xanh nhạt đấy, mẹ mau mặc vào thử đi." Quỳnh Quỳnh ân cần khuyên cô, một mực muốn cô bước xuống suối nước nóng.

Cô giơ tay cầm lấy đồ bơi Quỳnh Quỳnh đưa qua, cô thấy hơi lo lắng, tuy cô ở bên cạnh Lê Minh Tùng không chỉ một hai lần mà ít nhất cũng đã ba lần rồi, nhưng bảo cô ở trước mặt anh thay đồ bơi, cô càng nghĩ càng cảm thấy ngại ngùng, cô cầm lấy đồ bơi đứng đó vài giây, sau đó mới cứng nhắc nói: "Tôi thấy không được khỏe, không tiện cho lắm, tôi ngồi bên thành hồ bơi là được rồi."

"Trọng Thanh Thu, tôi đã đặt chỗ này ba ngày, cô bơi hay không thì cũng đã trả tiền rồi, được rồi, cô cứ tự nhiên, Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, mau ra đây, cha dẫn hai đứa đi bơi." Trong lời nói của anh có chút oán trách, cô còn chưa kịp trả lời lại thì hai đứa trẻ đã thay đồ xong chạy qua, vui vẻ cùng anh đi bơi.

Thanh Thu sững sờ đứng trước phòng thay đồ, nhìn vào bức tường trắng mà ngẩn ngơ, cả một buổi vẫn chưa định thần lại, đến khi ngoài cửa vang lên tiếng nước "ùm ùm" cô mới từ từ tỉnh táo trở lại, sau đó cầm lấy khăn tắm đi ra ngoài, chuẩn bị khoác lên người bọn trẻ ngay khi chúng cảm thấy lạnh.

Nhưng khi cô đứng bên cạnh hồ, cô mới phát hiện sự lo lắng của mình là không cần thiết, trong phòng suối nước nóng rất nóng, hơi nóng liên tục bốc lên khiến trán cô đã đổ chút mồ hôi, chi chít trên mặt của cô, dính dính khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô không thể không cởi áo khoác ngoài mà ngồi lên ghế cạnh hồ nhìn ba người đang bơi dưới nước.

Da của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rất trắng, giống như cô, có lẽ là di truyền, trắng mịn như hai củ cải trắng, nhìn tràn đầy sức sống.

Khi ánh mắt vô tình lướt qua người đàn ông kia, chỉ nhìn một cái, cô liền di chuyển tầm mắt sang hướng khác.

Lê Minh Tùng quả nhiên chỉ mặc một chiếc quần bơi, để lộ ra một nửa phần ngực dưới nước, làn da màu đồng kia không hề có bất cứ vết sẹo nào, màu da khỏe khoắn khiến anh trông càng hấp dẫn.

Ôi trời, tình cảnh này, điều cô nghĩ đến đầu tiên chính là chuyện đó, mặt cô liền ửng đỏ lên, cô liền xoay đầu nhìn sang hai đứa trẻ, mà hai đứa trẻ từ đầu đến cuối đều quấn lấy anh, anh dạy Thùy Thùy một lúc, sau đó quay sang dạy Quỳnh Quỳnh, chưa từng buông lỏng hai đứa trẻ, còn hai đứa trẻ thì đang bơi theo sự chỉ dẫn của anh, anh thật sự đã trở thành một huấn luyện viên thực thụ, dáng vẻ làm mẫu của anh khiến cô nghĩ đến mỹ nhân ngư……

Nhưng anh lại là đàn ông.

Có vóc dáng đẹp và vẻ nam tính, nhưng tuyệt đối không có đường cong đẹp.

"Mẹ, rất thoải mái luôn, mẹ có muốn bơi không?"

Cô lắc đầu, giơ tay vô thức lau đi mồ hôi trên trán, trong tóc không ngừng có mồ hôi chảy ra, người ngày càng cảm thấy nóng.

Không biết Lê Minh Tùng nói gì với hai đứa trẻ, mà hai cô bé cười thật to, nụ cười rất rực rỡ, cô đột nhiên phát hiện ra có lẽ hai đứa trẻ thật sự đã thiếu tình thương của ba, cô có yêu thương bọn trẻ thế nào thì tình thương của cô cũng chỉ đơn thuần là tình thương của mẹ, không thể thay thế toàn bộ.

Một hồi sau, hai đứa trẻ đã hoàn toàn đắm chìm trong nước mà quên mất cô, nước ở đây thật hay, có thể dùng để bơi, cũng có thể làm suối nước nóng, nhất cử lưỡng tiện.

Cô bỗng cảm thấy hơi cô đơn, cô muốn đi ra ngoài, nhưng không nỡ để hai đứa trẻ ở lại.

Cô đành ngồi lại trên ghế, một hồi sau, Quỳnh Quỳnh lướt trên mặt nước bơi đến cạnh hồ, "Mẹ, con nghỉ ngơi một chút, mẹ mang khăn tắm đến cho con đi."

Cô nghiêng qua, cô thấy rất vui vì có thể làm chút gì đó cho bọn trẻ, trên tay đã cầm sẵn khăn nên đưa qua Quỳnh Quỳnh cả người đang ướt sũng, "Nước có nóng hay không?"

"Không nóng."

"Vậy có lạnh không?"

"Mẹ, sao mẹ cứ hỏi hoài vậy, hay là mẹ……" Lời con chưa nói xong, cánh tay bỗng bất ngờ bị nắm lấy, Thanh Thu còn chưa kịp phản ứng thì cả người cô đã rơi xuống nước theo hướng cánh tay của Quỳnh Quỳnh, "ào ào", cô đã trở thành con vịt dưới nước, không ngừng vùng vẫy.

Rõ ràng là chân của cô đặt trên hồ có thể giữ vững trọng tâm, nhưng khi rơi xuống nước thì lại bị sức nước đẩy lên, chẳng còn chút lý trí, cô hoảng loạn, vô thức hét lên, "Mạnh Tùng……"

Anh vội vàng bơi đến, vừa đỡ lấy eo cô ngồi lên bờ hồ vừa nói: "Sao lại không cẩn thận thế này?"

Mặt cô đỏ ửng, ánh mắt oán trách nhìn sang Quỳnh Quỳnh, "Đều tại nó muốn kéo em xuống, dọa chết em rồi." Đầu tóc mặt mũi toàn là nước, quần áo cũng ướt hết, một lát cô sẽ mặc gì ra ngoài đây, vừa nghĩ đến đây thì cô liền chau mày.

"Thanh Thu, cô xem, quần áo đã ướt hết rồi, cô cứ đi thay đồ bơi xuống bơi đi, thật sự rất thoải mái, không muốn bơi có thể dựa vào bờ hồ nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bơi, rất là thoải mái, tốt hơn việc ngồi trên ghế nhiều."

Cô suy nghĩ, thấy anh nói cũng đúng, đến cũng đến rồi, cô thật sự cũng không sợ bị anh nhìn thấy dáng vẻ lúc cô mặc đồ bơi, chỉ là, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái, "Được rồi, tôi đi thay."

Cô thuộc kiểu phụ nữ nói là làm, mạnh mẽ cứng rắn, vịn vào bờ hồ đứng dậy, khi đi đến phòng thay đồ, trên đường đi đều là tiếng nước nhọt giọt xuống, âm thanh đó, giống như nhịp tim của cô, có tiết tấu và cả sự hoảng sợ.

Đồ bơi màu xanh nhạc, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là do Lê Minh Tùng chọn, cô giơ ra phía trước ướm thử, kiểu dáng cũng khá kín đáo, xem như anh cũng khá hiểu cô, nếu là kiểu ba mảnh, có đánh ngất cô cô cũng không muốn mặc, nhưng dù là kiểu này, cô vẫn đứng ngại ngùng trước kính cả buổi không muốn ra ngoài, ngoài cửa trong ngừng truyền đến tiếng gọi của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, "Mẹ, mau lên, giúp con mang một chai sprite đến đây đi."

"Con muốn uống nước cam."

"Mẹ, giúp con mang khăn đến đây đi, con phải lau mặt."

……

Từng tiếng từng tiếng thúc giục vang lên, khiến cô phải bất đắc dĩ mà quấn khăn tắm đi ra ngoài, chân hơi run run, thật sự rất mất tự nhiên, cô chưa từng mặc ít đồ mà xuất hiện trước mặt người khác thế này, điều kinh khủng nhất chính là trong hồ bơi còn có một người đàn ông.

Cô cúi đầu, tim đập loạn xạ đi đến cạnh hồ, hai đứa trẻ bỗng yên lặng đi, trong phòng chỉ còn tiếng nước tí tách, còn anh thì bơi đến bên cạnh cô như một con cá, anh đưa tay cho cô, "Thanh Thu, xuống đây đi, đừng sợ, cứ xem như trong phòng tắm bình thường, nước ở đây rất sạch, anh đã đích thân dặn dò, xuống bơi một chút sẽ rất tốt cho sức khỏe."

"Ừ." Cô rũ mắt xuống không dám nhìn anh, giống như một con thỏ trắng nhỏ bị anh nhẹ nhàng mang đi, do lực nổi của nước mà cô lại trôi dạt ngồi lên thành hồ bơi, nhưng lần này, cô thật sự thấy thoải mái hơn so với lúc mặc bộ quần áo ướt dính chặt vào người kia.

"Em ngồi đi, tôi cùng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh tiếp tục bơi, vừa học xong bơi tự do và bơi ngửa, bây giờ phải tiếp tục học bơi ếch, lần này tương đối khó, anh phải ở bên cạnh quan sát, để hai đứa không bị chìm xuống nước." Anh mỉm cười thoải mái nói, người xuyên vào nước, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, khiến cho sự căng thẳng của Thanh Thu giảm đi không ít, người cô cũng thoải mái hơn nhiều, thì ra, cô không thích ở bên cạnh anh thế này.

Nước thật tốt, ngâm quả nhiên rất thoải mái, dẫn theo bọn trẻ đến nhưng cô không cần phải lo lắng cho chúng quá nhiều, cô chưa từng trải qua cảm giác thoải mái này, Thanh Thu nhắm mắt lại, bên tai vẫn vang lên tiếng của hai đứa trẻ và Lê Minh Tùng, còn có cả tiếng nước, âm thanh này nghe rất thân thiết, khiến cô thấy rất thích.

Bỗng nhiên, bên tai truyền tới tiếng gõ cửa, cô lười trả lời, có lẽ là phục vụ, nên cô tiếp tục nhắm mắt ngủ, không muốn làm gì cả, chỉ muốn bình yên nghỉ ngơi thế này.

"Ai thế?" Lê Minh Tùng hỏi nhỏ, giọng điệu có chút bực mình.

"Ngài Lê, bên ngoài có người đến tìm." Giọng của phục vụ vang lên sau khi Lê Minh Tùng hỏi.

"Không gặp." Anh lạnh lùng trả lời, rõ ràng là không muốn có người đến làm phiền mình trong thời gian nghỉ ngơi thoải mái thế này.

"Ngài Lê, vị đó họ Hoàng, anh ấy nhất định muốn gặp Trọng tiểu thư, chúng tôi cũng đã ngăn cản……"

Lời của phục vụ còn chưa nói xong, cửa đột nhiên bị mở ra, một làn gió trong lành lan vào, sau đó, cửa lại bị đóng lại, giọng của Hoàng Cảnh Hưng loáng thoáng truyền tới, "Thanh Thu, anh có chuyện muốn nói với em." Chuyện của Cận Như Tuyết nếu không nói ra mà để cô thật sự xảy ra chuyện gì đó, hắn ta sẽ hối hận cả đời.

Ngón tay đang nổi trên nước hơi run run, Thanh Thu thật sự không ngờ rằng Hoàng Cảnh Hưng sẽ đến, vừa định ngồi dậy thì đột nhiên eo cô dưới nước bất ngờ bị người ta ôm lại, siết chặt, một loạt quả cầu nước ập vào mặt cô, khi cô còn đang mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra thì bờ môi của Lê Minh Tùng đã bất ngờ ập đến……

Khi hôn, anh còn lờ mờ nói nhỏ: "Không được để ý tới hắn ta."

Không khí thơm ngát mùi hoa cỏ và nóng bức khiến cô có chút mơ màng, bờ môi anh mềm mại, không hề lạnh lẽo như lúc trước, trong lúc bối rối vì nụ hôn của anh cô hỏi ngược lại anh, tại sao lại không cho để ý tới anh ta?

Một hồi sau, cô cuối cùng đã lờ mờ hiểu ra, bàn tay dưới nước dùng hết sức đẩy anh ra, "Buông tôi ra." Nhưng những từ cô nói ra lại bị che lấp trong nụ hôn của anh, khiến cô chỉ còn có thể thở dốc.

Môi đè lên môi, lưỡi cũng khéo léo thâm nhập vào miệng cô, chính là ở dưới nước, anh mạnh mẽ hôn lấy cô.

Đừng, đừng, trong lòng cô đang hét lên, dù cô đã tỉnh táo lại những vẫn không thể nào đẩy anh ra được.

Hoàng Cảnh Hưng, vẫn còn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang ở đây, anh làm vậy mà được sao?

Bàn tay cô vẫn đang dùng sức, nhưng sức của cô không thể nào lay động được một người đàn ông như anh, nụ hôn của anh vô cùng bá đạo lại đầy sự độc chiếm, khiến cô càng lúc càng chau mày căng thẳng.

Cuối cùng cô không kiềm được mà cắn một cái, cô dùng sức rất mạnh, một lòng chỉ muốn thoát khỏi nụ hôn trong lúc cô đang không kịp phòng bị này của anh.

Ngay lúc đó, mùi máu nồng nặc trong mũi, cánh tay ôm chặt lấy eo cô cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, "Trọng Thanh Thu, em cắn người à."

"Tránh ra." Cô cực kỳ tức giận, không kiềm được mà hoảng loạn quơ tay múa chân, muốn anh tránh xa cô ra một chút, người đàn ông này, thật sự khiến cô tức chết đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.