“Anh nói muốn em ăn cơm.” Anh ngẩng đầu lên, kiên trì muốn cô cùng ăn cơm.
“Khụ...”
“Hắt xì...”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì cả hai người đã phát ra âm thanh kì lạ, một người thì ho, một người thì hắt xì...
“Cha, mẹ, hai người bệnh rồi, cả hai đều phải đi ăn sáng để uống thuốc!” Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đã rửa mặt đánh răng xong từ bao giờ, hai đứa trẻ đang đứng chống nạnh trước mặt bọn họ. Hai người bọn họ không tiện làm gương xấu trước mặt trẻ con, nếu không sau này bọn trẻ bị bệnh, bọn trẻ cũng sẽ không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc mất...
Trọng Thanh Thu bĩu môi, cô không nguyện ý đi ăn sáng cùng anh.
Lê Minh Tùng cười cười: “Được, chúng ta cùng đi, mau thay quần áo đi!”
Câu này của anh, đương nhiên cũng bao gồm cả cô, cô không thể mặc ga trải giường đi ra ngoài được.
Lê Minh Tùng đưa lưng về phía bọn họ, Trọng Thanh Thu cầm quần áo chạy vào nhà vệ sinh, hận không thể nhéo anh thêm một cái. Trái ngược với bọn trẻ vừa nói vừa cười, đứng trong phòng thay quần áo.
Thay xong, khi cô đi ra thì cả ba người đều đang đợi cô: “Đi thôi!” Thôi vậy, coi như vì bọn trẻ đi, nếu không cô tiếp tục bị bệnh sẽ lây sang cho bọn trẻ.
Lê Minh Tùng dẫn đầu đi ra khỏi phòng, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng cô ra ngoài: “Mẹ, sao trên người mẹ lại có mùi rượu? Mẹ uống rượu sao?”
“Mẹ...” Cô không hề uống ngụm rượu nào, đều do anh xoa rượu lên người cô, còn bảo cô là trẻ con, phải xoa rượu mới hạ sốt...
“Mẹ, cô giáo ở nhà trẻ nói trẻ con phải thành thật từ nhỏ.” Ý nói bóng gió rằng cô là người lớn mà lại không thành thật chút nào.
“Quỳnh Quỳnh, mẹ con thật sự không uống.” Không ngờ, Lê Minh Tùng lại quay đầu giải vây cho cô.
“Thật sao? Nhưng sao trên người mẹ lại có mùi rượu?” Cô bé phất phất tay, trẻ con đều không thích mùi rượu.
“Bị sốt nên phải dùng rượu để xoa lên người, mẹ con thật sự không uống rượu.”
“Ồ? Ai xoa rượu cho mẹ?”
Lúc này, Trọng Thanh Thu thật sự muốn đào một lỗ để chui xuống: “Lê Minh Tùng, anh có thể bớt nói vài câu được không?”
“Được, được, anh không nói nữa. Mau đi thôi, bữa sáng nay có rất nhiều cháo, đến lúc đó các con thích ăn loại nào thì tự chọn...”
Trọng Thanh Thu đi sau cùng, nghe thấy anh vui vẻ giới thiệu với bọn nhỏ, vẻ mặt cô trầm xuống, nhìn bóng lưng anh cũng thấy không vừa mắt. Thang máy mở ra, hai đứa trẻ cùng Lê Minh Tùng chậm rãi đi vào, nhưng cô không muốn đi thang máy cùng người đàn ông kia: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con đi trước đi, mẹ đi lấy ít đồ, sẽ nhanh chóng đến nhà ăn.”
Người đàn ông đặt chân vào giữa cửa thang máy: “Đi lấy đi, bọn anh chờ em.”
Chỉ mấy chữ đơn giản làm cô đi cũng không được, không đi cũng không được, thôi vậy, bọn trẻ đang đói bụng, không đi về nữa. Cô nhanh chân bước vào thang máy: “Đi thôi.”
“Sao lại không lấy nữa?” Anh dịu dàng hỏi han, bộ dạng vô cùng đáng ghét.
“Không muốn lấy thì không lấy nữa thôi.” Liên quan gì tới anh chứ? Nhất định phải hỏi rõ ngọn ngành khiến người ta phiền lòng hơn sao?
Lê Minh Tùng khẽ cười một tiếng, đưa tay kéo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đứng bên cạnh anh, không nói gì nữ.a
“Ting!” Âm thanh vang lên, thang máy dừng lại, bốn người nối đuôi nhau bước tới nhà ăn.
Nói là ăn sáng, nhưng thời gian cũng không còn sớm. Bọn họ đến hơi muộn, cứ nghĩ là sẽ không có nhiều người, nhưng Trọng Thanh Thu sai rồi, ở đây có rất nhiều người, xem ra đang trong thời gian nghỉ tết nên tất cả mọi người không hẹn mà cùng dậy muộn.
Ngồi xuống bàn, Thùy Thùy bám lấy tay Lê Minh Tùng: “Cha, cháo ba nói đâu rồi?”
Lê Minh Tùng búng tay một cái: “Lấy cháo!”
Người phục vụ bên cạnh lập tức phất tay, chỉ thấy từ một góc của hành lang có mười người phục vụ đang chậm rãi đi tới. Trọng Thanh Thu trợn tròn mắt, cô không nhìn nhầm đấy chứ? Gần đến năm mới, nhân viên phục vụ ở khách sạn này vốn rất ít, nhưng sao anh lại gọi ra được nhiều nhân viên như vậy, trên tay mỗi người còn bưng một cái khay, trong khay là cháo nóng hổi, đủ loại hương vị, quả nhiên không bát nào giống nhau.
“Đặt xuống đi.”
“Vâng!”
Nhiều cháo như vậy bày đầy cả bàn, còn có vài người chưa đặt cháo xuống được, vì vậy lại tiếp tục bưng trên tay.
“Quỳnh Quỳnh, không phải con nói cháo không dễ ăn sao? Thử cháo hôm nay đi, nếu con thích loại nào thì sau này ba sẽ bảo thím Trương nấu cho các con ăn.”
“Ba, chúng ta sẽ lại ở biệt thự sao?”
“Ừ.” Người đàn ông hờ hững đáp lại, tiện tay xoay bàn, để cho các loại cháo đều đặt trước mặt bọn trẻ.
Chưa từng thấy con cái nhà ai được cưng chiều như vậy, nói không thích ăn cháo thì lại bắt đầu bếp của khách sạn làm nhiều cháo như vậy, chuyện này tốn bao nhiêu tâm tư chứ? Cô nhìn thôi mà đã thấy no, không thấy ngon miệng chút nào. Cháo ngon như vậy mà cô lại không muốn ăn, cả người mềm nhũn khó chịu, hơn nữa mũi vẫn bị nghẹt, cô chỉ muốn ngủ một giấc, có lẽ tỉnh dậy thì mũi sẽ đỡ hơn.
Chọn đi chọn lại một lúc, Thùy Thùy chỉ vào một bát cháo: “Cha, con muốn bát kia.”
“Con muốn bát kia.” Quỳnh Quỳnh cũng chỉ một bát.
Lê Minh Tùng mỉm cười, sau đó đứng lên, chuyển hai bát cháo tới trước mặt bọn trẻ để tiện cho bọn chúng ăn, vốn chuyện này có thể để cho nhân viên phục vụ làm nhưng anh thấy nhân viên phục vụ gần nhất cũng cách anh mấy bước, sợ bọn nhỏ chờ lâu sẽ sốt ruột, hơn nữa anh có tay có chân, chính anh có thể làm được, vì vậy đành chuyển cháo cho bọn trẻ, nhưng cháo trên bàn quá nhiều, anh chỉ có thể cầm một cái bát khác lên, sau đó đem hai bát đổi chỗ cho nhau.
Đang đổi thì anh đột nhiên bị người ta đụng phải: “Bộp!” Một bát cháo trên tay lập tức rơi xuống đất, Lê Minh Tùng ngẩng đầu, vừa định nói chuyện thì có một người phụ nữ trẻ tuổi nói với anh: “Anh à, thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi lau giúp anh.” Trong tay cô ta không có gì cả, lại định dùng tay không lau quần áo cho Lê Minh Tùng, phía trên đều là cháo nóng, khiến Lê Minh Tùng không khỏi nhíu mày, bởi vì bát cháo bị đổ lại chính là bát mà Quỳnh Quỳnh thích ăn.
“Đi ra!” Anh khẽ quát, không nhịn được mà đẩy tay người phụ nữ kia ra: “Đừng đụng vào tôi!”
Biểu cảm căm ghét của anh khiến cho người phụ nữ kia bật khóc: “Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, bộ quần áo này của anh bao nhiêu tiền, tôi đền cho anh được không?”
“Tôi chỉ cần cháo.” Thật vất vả Quỳnh Quỳnh mới thích một loại cháo, lại bị người phụ nữ này làm đổ, đúng là phiền phức.
“Hu hu...” Người phụ nữ khóc nức nở, sau đó nói: “Để tôi đi bảo Nữu Nữu nhà tôi tự ăn sáng trước, sau đó đi mời nhà bếp làm lại một bát như vậy được không?”
Quỳnh Quỳnh giật nhẹ góc áo Lê Minh Tùng: “Ba, con không muốn ăn cháo này nữa, con ăn bát kia, bát kia cũng ngon, con thích ăn...” Vừa nói vừa nhìn về phía mà người phụ nữ kia đang nhìn, ở đó có một bé gái ngồi trên xe lăn, giống như bị người ta quên lãng, giờ phút này, gương mặt bé gái đó rất buồn bã.
Nhìn thấy Quỳnh Quỳnh hiểu chuyện như vậy, lúc này Lê Minh Tùng mới phất tay: “Đi đi, chúng tôi không cần cháo nữa, đi chăm sóc con của mình đi.” Anh cũng nhìn thấy bé gái kia, cũng không tiện bắt bẻ người ta nữa, xem ra người phụ nữ này cũng sống không dễ dàng gì, tuổi còn trẻ mà đã có con lớn như Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi, chỉ là ánh mắt đứa bé kia hơi đờ đẫn, dường như... là một người mù.
Trong nháy mắt, anh có chút xấu hổ, nhưng vừa nãy anh đã nổi giận bừng bừng, bây giờ cũng không cách nào quay đầu được.
Người phụ nữ vội vã cảm ơn, sau đó chạy về phía con mình. Nhân viên phục vụ đưa bữa sáng lên, là một bát cháo hoa, bánh bao và một đĩa đồ ăn, ngoài ra không còn gì cả.
Thùy Thùy nhíu mày một cái: “Cha, con không thích ăn bát này, cho Nữu Nữu đi.” Trí nhớ của cô bé khá tốt, đã nhớ được tên bé gái kia rồi.
“Chuyện này...” Lê Minh Tùng hơi do dự, nếu đưa qua mà người ta lại không thích thì phải làm sao?
Nhưng Thùy Thùy lại kiên trì: “Cha, hay là con bưng qua, không sợ rơi đâu, con làm được mà.” Sợ anh từ chối nên Thùy Thùy vội nói.
“Được, đi đi!” Anh sờ đầu Thùy Thùy: “Thật là ngoan!”
“Cha, con và Thùy Thùy cùng đi, con đưa bát cháo này cho dì kia ăn...”
Lê Minh Tùng không ngăn cản, mặc cho bọn trẻ bưng hai bát cháo qua, bọn chúng đi rất chậm, dường như sợ đổ mất một giọt thì Nữu Nữu và mẹ cô bé sẽ được ăn ít đi một miếng...
“Anh à, con của anh được giáo dục rất tốt, tôi muốn phỏng vấn một chút, được không?” Ngay khi ánh mắt Lê Minh Tùng và Trọng Thanh Thu đang dừng trên người bọn trẻ thì có một người phụ nữ đi về phía Lê Minh Tùng, sau lưng cô ta là một người phụ nữ đang cầm camera, xem ra hai người này cũng là phóng viên kiêm quay phim.
“Không!” Anh từ chối, anh không muốn phức tạp hóa mọi chuyện.
Trọng Thanh Thu lại cười một tiếng, tiện tay kéo ghế ở bên cạnh, vẫy tay với người phụ nữ: “Ngồi đi, không sao đâu.” Nhớ tới sáng nay anh còn có bộ dáng thèm muốn như vậy, không phải là thiếu phụ nữ sao?
Đám phụ nữ của anh đều ở thành phố F. Hiện giờ cô giúp anh tìm một người vậy, tránh cho anh luôn dùng ánh mắt dâm dục đó nhìn cô.
Lê Minh Tùng lập tức trầm mặt xuống, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn cháo, sau đó tựa lưng vào ghế tiếp tục nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Hai đứa bé này đang vừa nói vừa cười cùng Nữu Nữu, vô cùng vui vẻ, anh thật sự thích hai đứa trẻ, chúng không chỉ đáng yêu mà lòng dạ lại rất lương thiện.
“Không biết con gái của vợ chồng hai người mấy tuổi rồi?” Người phụ nữ không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, ánh mắt lẳng lơ nhìn chằm chằm Lê Minh Tùng. Người đàn ông này ngoại hình quá xuất sắc, cháo trên bàn cũng khiến cô ta hoa cả mắt, nếu không có điều kiện kinh tế thì ai dám gọi nhiều cháo như vậy chứ?
Muỗng nhỏ trong tay Trọng Thanh Thu khẽ gõ một cái: “Cô à, cô nói sai rồi, tôi không phải vợ anh ta, anh ta cũng không phải chồng của tôi.”